Từ ngày anh ra ngoài ở, cũng ở gần đây thôi nhưng tôi và anh rất ít gặp nhau. Tôi đau khổ lắm nhiều lúc muuốn cứng rắn nhưng nghĩ đến không lẽ chúng tôi gần cưới rồi mà phải kết thúc sao. Dù mẹ đã bảo lưu hợp đồng nên qua năm vẫn làm được. Tôi không muốn vậy và liên lạc với anh. Anh nói muốn được yên tĩnh và suy nghĩ lại mọi chuyện. Tôi hỏi anh còn liên lạc với người đó không anh nói không. Nhưng tôi vẫn không tin anh, một lần bất tính vạn lần bất tin. Ngày trước tôi tin tưởng anh nhiều lắm nhưng giờ chính anh đã làm mất niềm tin đó.
Tôi hỏi anh “Sao anh lại làm như vậy, thời gian qua sao anh không liên lạc với em?” Anh nói: “Anh làm vậy vì anh buồn, anh chưa thể chấp nhận được việc mình không thể có con. Em biết anh rất thích con nít mà. Nhưng em không thể đẻ con được, nếu như chúng ta lấy nhau sau này không có con, liệu có hạnh phúc không, hay anh phải cưới thêm vợ bé? Anh không muốn đi 2 bước, anh chỉ muốn có một người vợ thôi, em có hiểu không. Em phải cho anh thời gian suy nghĩ và chấp nhận chuyện này. Đừng làm phiền anh nữa.”
Tôi thật sự sốc khi nghe anh nói vậy. Tôi biết để chấp nhận chuyện đó rất khó khăn, chính tôi cũng không thể chấp nhận mình là đàn bà mà không có khả năng sinh đẻ, dù bác sỹ nói cũng có hy vọng nhưng không chắc chắn. Tôi tưởng anh đã chấp nhận chuyện này nên mới tiếp tục với tôi nhưng giờ anh lại nói vậy. Ba năm qua anh không bao giờ làm chuyện có lỗi với tôi. Dù tôi đã trao thân cho anh nhưng anh rất có trách nhiệm, chỉ có lần này. Tôi và anh từng mơ đến một gia đình nhỏ, nhưng giờ đây giấc mơ đó đã chấm dứt khi anh nói ra sự thật anh đang nghĩ gì. Tim tôi như thắt lại.