Tôi là một cô gái nếu người ngoài nhìn vào thì là một người hài hước, có khiếu pha trò, mọi người thường bảo dường như tôi không biết buồn là gì, lần nào gặp cũng cười toe toét nhưng thực ra tôi rất yếu đuối và nặng về tình cảm. Chỉ những người thực sự thân thiết hoặc vì lý do nào đó mới có thể nhìn thấy tôi khóc. Có thể nói tôi sống thiên về tình cảm, còn rất dễ rơi nước mắt khi đi trên đường nhìn thấy một phận người nghèo khổ hoặc khi nhìn thấy những con chó, con gà, con vịt đang sống mà chúng không biết là sắp bị giết thịt.
Tính đến nay là 5 năm yêu nhau, trong 5 năm đó thì khoảng 3 năm gần đây bị gia đình phía nhà tôi phản đối. Bố mẹ rất lo tôi sẽ khổ nếu lấy anh, vì nhìn về mọi thứ tôi đều hơn anh, bạn bè đồng nghiệp của tôi ai cũng nhận ra điều đó. Chẳng hạn như làm cùng cơ quan thì tôi giữ chức cao hơn, tôi học đại học và giờ đang học cao học nước ngoài, còn anh học cao đẳng, tôi ở Hà Nội còn anh ở một vùng quê miền ven biển…
Tôi hiểu tâm lý này của bố mẹ nên cũng thương bố mẹ, vì nếu tôi khổ thì bố mẹ cũng khổ. Ngoài ra, giữa bố mẹ tôi và anh còn có những hiểu nhầm rồi lâu dần chồng chất dẫn đến việc bố mẹ không có thiện cảm với anh nữa. Tôi muốn thời gian sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy anh là người tốt, một người yêu thương con gái bố mẹ rất nhiều. Tôi cũng nói với anh như vậy.