Anh dẫn tôi về ra mắt bố mẹ, tôi thấy rất vui vì sự thoải mái và hiền hậu của hai bác. Một buổi tối anh không sang thăm tôi và bảo bận làm nốt việc còn dở, xong anh lại bảo tôi sang nhà chơi nhưng vì ngại, tự mình đi sang nhà anh chơi nên không đi (tôi muốn anh phải đón tôi sang). Ở nhà một mình buồn, có mấy người bạn rủ đi uống cà phê, hát karaoke, tôi định nói nhưng sợ anh đang bận làm nên thôi. Khi đang hát đến đoạn cuối một bài hát, anh gọi điện, tôi sợ anh đợi lâu nên mở máy nghe tôi hát nốt câu cuối rồi nói chuyện với anh. Không ngờ anh giận không nói chuyện nữa, tôi nhắn tin anh không trả lời.
Hôm sau anh nói giờ chỉ coi tôi là bạn. Tôi nghĩ anh giận nói thế, chúng tôi vẫn nói chuyện công việc của anh bình thường. Trong thời gian này anh đã tìm thấy vợ con, chuẩn bị thủ tục để tòa thụ lý ly hôn. Sinh nhật anh tôi mua tặng chiếc áo, đi ăn ở nhà hàng và đi chơi rất vui. Tôi nửa đùa nửa thật trêu anh sao giận vô cớ, anh cười và từ chối nói chuyện đó. Vợ chồng anh ra tòa tranh giành đứa bé, giờ vẫn chưa giải quyết xong, cũng là lúc tôi phát hiện mình có con với anh.
Tôi nói với anh việc có em bé, anh không tin, rồi nói việc gia đình chưa giải quyết xong, chờ anh suy nghĩ xem sao. Thời gian này chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại, anh cũng không hỏi han gì sức khỏe và việc mang thai của tôi. Tôi kêu đau bung anh bảo sao em hay đau thế. Đến sinh nhật tôi anh không biết, đi công việc đến tối muộn anh gọi điện nghe tôi mở bài hát sinh nhật anh thắc mắc và mới biết. Anh vội vàng qua nhà bảo đưa tôi đi ăn hoặc đi đâu đó, anh nói cho anh nợ quà. Tôi cười bảo anh có anh là em vui rồi em không cần quà đâu.