Khi đã thân quen, anh bộc bạch anh 25 tuổi, chưa có người yêu và đang ở cùng bố mẹ ở ngoài Bắc. Mỗi lần ghé nhà, anh chỉ ở độ vài ba tiếng, nhưng với tôi như thế cũng đã thấy vui lắm bởi tôi chỉ mong được nhìn thấy anh, được nghe tiếng anh nói, cười.
Anh chu đáo lắm, không nhiều nhưng lần nào ghé nhà tôi, anh cũng có quà cho bố mẹ, em trai và tôi. Gia đình tôi quý mến và hàm ơn ơn cứu mạng của anh với tôi lắm.
Sau gần 1 năm đi lại, anh ngỏ lời yêu tôi. Bố mẹ tôi hết lòng ủng hộ, còn tôi hồi hộp đợi chờ ngày được cùng anh chung một mái nhà.
Tôi có đứa bạn gái thân học cùng từ hồi phổ thông, giờ làm việc trên thị trấn. Hôm về quê, nó ghé nhà tôi chơi, mang chuyện có người yêu là lái xe tải đường dài khoe với nó, nó chẳng hề phản đối, chỉ ôm vai tôi dặn phải tìm hiểu thật kỹ rồi hãy quyết định mọi chuyện bởi cánh lái xe đường dài nổi tiếng trăng hoa và…sát gái. Rời vòng tay ôm vô lăng là họ ôm gái liền. Tình họ vãi khắp nơi và con thì rơi khắp chốn…
Nghe nó nói một thôi một hồi, tôi cũng khiếp. Nhưng nghĩ anh yêu tôi thật lòng, lại là ân nhân cứu mạng tôi, vả lại suốt thời gian quen và yêu nhau, chưa khi nào anh đòi hỏi đi quá giới hạn với tôi cả.
Yêu và tin tưởng anh nên tôi đã về làm vợ anh, làm dâu đất Bắc với một đám cưới tràn ngập hạnh phúc.