4 năm đầy cố gắng, tự lập, cuối cùng tôi đã ra trường và tìm được cho mình một việc làm tại cơ quan nhà nước. Không muốn hoàn cảnh gia đình mình khổ cực như trước, tôi phụ giúp cha mẹ xây lại nhà, tạo điều kiện cho anh và các em bước vào các trường cao đẳng, đại học dù tôi chẳng khá giả gì. Hiện nay tôi đã bước vào tuổi 30 nhưng chưa dám nghĩ đến tương lai vì trên đôi vai vẫn còn nhiều gánh nặng.
Dù cuộc sống mới ổn hơn trước nhưng tâm hồn tôi vẫn hằn sâu quá khứ của tuổi thơ. Những nỗi đau tôi từng trải ngày ấy như vẫn còn đó dù đã cố quên nhưng không thể quên được. Giờ đức tính của cha mẹ tôi cũng không có gì thay đổi, có chăng chỉ giảm một phần, còn anh em tôi luôn ỷ lại hoặc tự lo cho bản thân dù tôi đã cố gắng làm tất cả để mọi người hạnh phúc.
Qua câu chuyện của mình, tôi chỉ mong một điều: Một số em dù khó khăn đến mấy nhưng hãy cố gắng, phấn đấu vượt qua hoàn cảnh để học tập thật tốt. Có như vậy mới giúp mình thoát nghèo. Cũng mong các bậc làm cha mẹ hãy đối xử tốt với con cái, đừng để các cháu có một tuổi thơ dữ dội giống như tôi từng trải.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)