Trước sự quẫn bách từ cuộc sống gia đình, người anh thứ hai của tôi bỏ lên Biên Hòa học công nhân kỹ thuật, sau đó tự thoát ly và tìm hạnh phúc riêng. Từ khi anh ba đi, gánh nặng càng đổ lên vai hai anh em kế chúng tôi. Tôi là người con trai thứ 4, dưới tôi còn 3 em gái, cũng như bao người anh khác tôi bắt đầu cuộc sống tự lập ngay từ lúc 8 tuổi. Ba bỏ hoang ruộng vườn, không lao động, mặc chúng tôi sống sao thì sống. Từ đó, mỗi ngày tôi đi học một buổi, buổi còn lại về đi mót mủ cao su kiếm tiền tự trang trải việc học, sau đó lại tiếp tục đi chăn bò, chăn trâu ngoài đồng ruộng đến tối mịt mới về.
Cuộc sống của tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ trưa như bao đứa trẻ khác, có khi những ngày hè tôi phải đi cuốc đất, trồng khoai giống như người lớn. Hết vụ mùa thì dầm mưa cắt cỏ, phụ hồ, cuộc sống cứ thế trôi qua mà tôi chẳng biết dựa vào ai. Sau khi học hết 12, vì không có điều kiện, giấc ước mơ vào giảng đường đại học đành khép lại, tôi bước vào làm công nhân. Mỗi ngày, tôi quyết tâm cố gắng làm trên 16 giờ đồng hồ tại nhà máy gạch để có tiền chuẩn bị cho việc học trong tương lai. Tôi nghĩ người nghèo chỉ có đi học là con đường duy nhất để mình thoát nghèo và cải thiện cuộc sống.
Vì lẽ đó mà có được một ít tiền, bằng tinh thần, ý chí của mình tôi đã thi đậu vào ĐH Quốc gia TP HCM với số điểm rất cao, chỉ ngay một năm sau khi tốt nghiệp 12 mà không cần đến trung tâm luyện thi. Ngày đậu đại học không ai mừng, cũng chẳng chào đón niềm nở mà tôi trở thành nỗi lo, gánh nặng cho nhiều người. Lo là vì khi tôi đi học sẽ mất đi một lao động chính trong gia đình.