Trong thời gian chúng tôi chia tay, anh nhiều lần đề nghị gặp gỡ, bảo rất nhớ tôi. Tôi thấy thương anh nên gặp và chuyện gì đến đã đến, anh như con thú hoang cướp đi đời con gái của tôi. Anh bảo không nghĩ rằng tôi còn trong trắng đến giờ vì trước anh, tôi cũng yêu một người, chỉ dừng lại ở những cái hôn.
Sau lần đó tôi bị trễ kinh hai tuần, thử và biết mình có thai. Tôi như trên trời rơi xuống địa ngục, báo với anh nhưng anh bảo liệu có phải con anh không. Tôi cười như điên dại trước câu nói và câu hỏi của anh, bảo anh không cần làm gì cả. Tôi đã đi giải quyết dù rất muốn sinh em bé.
Đêm nào ngủ tôi cũng mơ thấy tiếng trẻ con khóc, ân hận về những gì mình đã làm. Nếu đủ mạnh mẽ thì giờ đây tôi đã có một đứa con. Kể từ đó tôi nhất quyết không gặp dù anh có nói gì đi nữa. Đã hai năm kể từ khi chúng tôi chia tay, gần một năm tôi bỏ con của mình, anh đã đi làm và tôi cũng thế, vậy mà tôi chưa thể quên được những ngày ấy, nó ám ảnh tôi quá nhiều.
Giờ anh đã quay lại với người cũ. Liệu tôi có nên kể cho người yêu anh biết về những chuyện đã xảy ra hay im lặng để anh mãi mãi hạnh phúc? Giờ có một vài người thương tôi nhưng tôi không muốn họ tổn thương vì tôi chưa quên được anh, với lại cũng không biết nên đối mặt với quá khứ như thế nào nữa. Mong nhận được sự chia sẻ của các bạn.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com