Lúc này con tôi gửi ông bà ngoại, một mình vò võ chờ chồng về, một mặt lại nhớ con quay quắt, tôi thấy cô đơn, buồi tủi, chồng về say khướt lại lăn ra ngủ. Những buổi tối chồng báo phải tiếp khách không về ăn cơm là tôi lại đi xe máy 35 km về ngủ với con một đêm, sáng sớm hôm sau dậy đi làm sớm. Tôi nghĩ việc về với con, được chăm con, ôm con ngủ chốc lát như vậy cũng không có gì quá đáng, bởi thay anh chăm sóc con để anh yên tâm công tác. Nhưng suy nghĩ đó lại đẩy anh vào hoàn cảnh dễ sa ngã.
Anh đã ngoại tình, tôi phát hiện được nhờ những tin nhắn anh chưa kịp xóa. Tôi đau đớn, vật vã, trước những bằng chứng không chối cãi được anh đã thú nhận. Tôi như rơi xuống chín tầng địa ngục, cứ quanh quẩn với câu hỏi tại sao anh lại đối xử như vậy với tôi, hoàn cảnh đã vậy rồi, hai đời vợ, 3 đứa con, sao anh còn không an phận, đèo bòng gì nữa? Xin nói thêm, với con riêng của anh, tôi ủng hộ hết mình, thậm chí anh bận việc tôi còn nhắc nhở anh thường xuyên gọi điện động viên các cháu. Tôi gửi tiền nuôi con đúng thời hạn, anh bảo sợ con khổ nên các cháu thiếu gì là anh mua cho đủ và tôi rất đồng ý vì nghĩ các cháu cũng thiệt thòi.
Sau khi suy nghĩ cân nhắc, kiểm điểm lại bản thân thấy mình cũng có lỗi vì đã không chăm sóc anh chu đáo, tôi quyết định tha thứ, sắp xếp công việc để đón con về ở cùng, vừa để đỡ buồn lại có thời gian chăm sóc chồng. Nhưng những ai ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu, nói tha thứ thì dễ nhưng niềm tin đã mất thật khó lấy lại. Lần này niềm tin trong tôi đã mất hoàn toàn, không còn tin anh nhưng yêu thì vẫn rất yêu, điều đó làm tôi khổ sở, đâm ra cáu bẳn, xét nét và nghi ngờ mọi mối quan hệ của anh.