Sắp bước vào độ tuổi 60, nhiều người có cuộc sống ấm êm bên gia đình chồng con, cháu chắt, chỉ còn em ngổn ngang cùng trăm mối lo vây quanh mình. Đã vậy lại còn những cú sốc từ anh, ông chồng trăng hoa bay bướm, “mang lại” cho em những bộ đồ ngủ phụ nữ trong cốp xe của anh, những cú điện thoại, tin nhắn hẹn hò, những buổi tối vắng nhà đến quá nửa đêm, tiền bạc không bao giờ cho con quá 100 nghìn đồng để uống nước, đừng mong chi đến tiền học, tiền ăn, tiền nhà trọ, tiền áo quần sách vở.
30 năm chung sống, sắp đến kỳ về hưu của anh rồi mà em chưa hề biết lương tháng anh lĩnh bao nhiêu, đủ thiếu ra sao. Cơm áo gạo tiền xây sửa nhà cửa, chăm lo cho con cái, nuôi nấng cha mẹ già, phải quấy với họ hàng vẫn chỉ một mình em lo. Một lần khi con gái đang theo học ở nước ngoài, tôm nuôi của em chẳng may bị dịch bệnh chết hết dẫn đến thua lỗ, em lỡ miệng than “Anh ơi, em đuối lắm rồi, phụ lo cho con gái với em đi!”. Anh quát: “Ai bảo cho nó đi thì ráng chịu, tao không có tiền”.
Khi con trai lên TP HCM học, mỗi lần xin tiền cũng bị ba mắng xối xả trước khi cho vài trăm chỉ đủ uống nước, vì lòng tự trọng nó thôi không xin tiền ba nữa, nhưng điều bất hạnh lại đến từ đây. Khi đứa con trai khờ dại, nhạy cảm, nhiều tự ái của chúng ta muốn tự đi kiếm tiền để tiêu xài, không làm gánh nặng cho mẹ mà cũng không cần đến ba, nó bắt đầu xao nhãng chuyện học hành.