Sao em lại phụ anh? Sao đứng trước những khó khăn trong cuộc sống, em lại chạy trốn và rời xa anh thay vì dựa vào bờ vai nồng ấm mà không bao giờ em quên được? Khi yêu em, có lẽ anh không thể ngờ người con gái anh yêu vốn bản tính hiền lành, nhiều tình cảm, hồn nhiên vô tư lại trở thành kẻ bạc tình. Xa nhau không một câu giã từ, em biết mình đã giết chết tình anh.
30 năm trôi qua kể từ ngày em rời xa, luôn thầm ước có một ngày được gặp lại anh. Em muốn gặp không phải để nối lại tình xưa, mà để nói hết những trăn trở bao năm nay cứ mãi quanh quẩn trong lòng. Em muốn nói lời cảm ơn và cũng nợ anh hai từ xin lỗi. Cảm ơn anh đã cho em một tình yêu bao la, đẹp đẽ, cảm ơn anh đã dìu dắt những ngày tháng tươi đẹp, hạnh phúc vào cuộc đời em. Rất tiếc cái tuổi 19 bồng bột ấy em đã không nhận ra điều đó. Khi đã trưởng thành hơn và qua vài mối tình lạnh nhạt, em mới nhận thấy tình yêu anh dành cho em chân thành và hiếm có. Tiếc thay thuở ấy em không biết giữ, đã đánh mất tình yêu vô giá đó.
Em mong sao một ngày được gặp lại và nói lên hai từ xin lỗi với anh. Em xin lỗi đã làm anh đau khổ, nhưng tin rằng với anh, đôi khi kết thúc không phải là chấm hết, đó là dấu hiệu cho một sự khởi đầu mới, em tin những gì xứng đáng đã đến với anh. Em biết từ lâu anh đã có gia đình, em thật sự lúc nào cũng cầu mong anh hạnh phúc. Còn em vì là người phụ tình nên mãi mãi bị đoạ đày. Từ lúc xa nhau, lớn lên em đã vượt qua bao gian nan sóng gió trên đường đời.