Cuộc sống của tôi về sau cũng không khác nào chị Yến. Sau khi vỡ kế hoạch tôi có thêm bé nữa, chồng lúc này làm ăn khấm khá, những tưởng mẹ con tôi được sung sướng, nào ngờ anh chỉ cho mẹ con tôi sống qua ngày. Tôi đã dùng mọi cách đề chồng thay đổi nhưng không được. Tính cách của anh thích làm đại gia, ở bên ngoài chồng tôi là một đại gia với bạn nhậu toàn là tôm hùm, cua càng, về quê tết anh lì xì hơn chục triệu đồng…, tôi không được nói điều gì vì đó là tiền của riêng anh.
Anh vẫn chu cấp vợ đầy đủ, mọi người khuyên tôi hãy tích lũy để phòng thân. Tiền hàng tháng của tôi chỉ đủ chi, chưa kể những ngày con ốm đau. Sau khi các con vào mẫu giáo, tôi nhờ anh vay cho một số tiền để kinh doanh. Khi vừa mới bắt tay vào việc anh bắt đầu xén bớt ½ tiền lương mẹ con tôi, với lý do để trả nợ. Tôi đầu tắt mặt tối với việc làm và đưa rước 2 con nhỏ, vừa cơm nước, anh không động tay vào với lý do đàn ông không làm việc nhà. Dù bận rộn tôi cũng biết cách chăm sóc bản thân, cư xử tử tế với chồng với gia đình chồng, vậy mà anh ấy vẫn thờ ơ.
Mâu thuẫn rồi cũng xảy ra, tôi kiên quyết ly hôn, chồng đuổi tôi ra khỏi cửa hàng nơi tôi đang kinh doanh vì đó là tài sản gia đình anh, rồi anh đòi bắt một đứa con. Tôi đã nghĩ đến cái chết nếu xa con và bị xua đuổi nhưng khi tâm sự với một số bạn trên mạng tôi đã lấy được sự bình tĩnh. Thì ra phụ nữ càng mềm yếu, càng ngoan ngoãn, dễ thông cảm càng bị chồng khinh, bao lâu nay tôi vẫn tay trắng.