Bao nhiêu lần nước mắt tầm tã rơi, đầu óc muốn nổ tung như, nhiều lúc muốn tìm đến cái chết mà không thành. Tôi thương mẹ lắm, mẹ là người duy nhất không phản đối cuộc hôn nhân này, nếu biết con gái phải chết vì anh liệu mẹ có sống nổi hay không? Nhiều lần tôi thấy hụt hẫng và tủi thân khi nghe mọi người trong cơ quan kể về chồng.
Tôi không đòi hỏi anh một cuộc sống đầy đủ vật chất như bao người xung quanh, tôi nào mơ nhà lầu xe hơi, chỉ khao khát cuộc sống bình yên, được làm mẹ như bao người, khao khát cuộc sống mới không còn phải đợi chồng và tìm chồng trong những cuộc chơi. Nhìn anh ngủ mà máu trong người tôi lại sôi lên sùng sục, sự thản nhiên, vô tâm đến đáng ghét. Anh chỉ biết nói “Viết đơn đi để giải thoát cho em”.
Tôi không làm được vì còn yêu anh quá nhiều, 10 năm rồi tình yêu này vẫn không hề phai nhạt trong tôi. Dù cho anh làm tôi tổn thương bằng những câu mày tao, những cái tát hay những đêm dài chết lặng đợi chờ anh, tôi vẫn cứ yêu, vẫn cảm ơn anh vì chưa bao giờ dằn vặt tôi chuyện con cái. Anh vẫn chung thủy và yêu tôi như ngày nào nhưng tôi phải làm sao khi thấy ngạt thở mỗi lúc anh ra khỏi nhà?
Anh trách tôi sao cứ ra khỏi nhà là lại điện thoại cho anh. Giờ tôi cũng thay đổi, không điện nhiều nữa nhưng anh vẫn đi đến sáng. Tôi mệt mỏi như không còn chút sức lực nào. Tết anh lại đi chơi, tôi ở nhà một mình, mong hết Tết càng nhanh càng tốt. Tôi phải làm gì để anh thay đổi? Khuyên nhủ, dọa dẫm đủ cả mà anh vẫn vậy. Chả nhẽ cuộc đời tôi cứ mãi sống chung với lũ như thế sao?