VN88 VN88

Tâm sự 25 tuổi còn trinh trắng phải chăng là cái tội?

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống  25 tuổi còn trinh trắng phải chăng là cái tội? hay nhất tại 18Truyen.com về tâm sự cuộc sống.

Tam su 25 tuoi con trinh trang phai chang la cai toi?

Anh đòi hỏi và từng bước dụ dỗ tôi vượt quá giới hạn, trong khi trước đó hứa sẽ giữ gìn cho tôi đến đêm tân hôn. Tôi thẳng thừng từ chối và sợ luôn cả anh, quyết định từ bỏ cho dù anh có địa vị xã hội, giàu đến đâu đi chăng nữa.

25 năm qua tôi luôn giữ trinh tiết của một người con gái. Tính tôi có thể thông cảm với người khác, không khắt khe, không lên án nhưng đối với bản thân rất nghiêm khắc bởi tôi luôn nghĩ hạnh phúc bền lâu được đơm hoa kết trái từ những giá trị tâm hồn. Tôi là người miền Trung, sống tình cảm, nội tâm nhưng tính thẳng thắn, ăn nói không ngọt ngào, hoa mỹ, không biết nịnh nọt, không lừa gạt, nhất là trong tình yêu. Mọi người khen dù tôi tự đánh giá mình không xinh, chỉ có chút duyên. Trớ trêu thay những người tôi quen đều miền Bắc, ăn nói ngọt ngào và dễ đánh đổ một người sống quá tình cảm như tôi.

Người nhạy cảm và sống quá tình cảm thường dễ bị tổn thương một khi mất niềm tin. Tôi cũng vậy, chỉ có điều còn chút lý trí để không đánh mất bản thân. Trải qua 25 năm, tôi quen vài mối tình nhưng dành tình cảm thật lòng nhất với tình đầu và hụt hẫng nhất với mối tình gần đây. Cho tới bây giờ tôi thất vọng nhiều về đàn ông, bởi cái triết lý của họ thời nay là không cần phụ nữ còn trinh tiết, chỉ cần sống chung thủy là được, vậy liệu có như thế không? Có hạnh phúc và chung thủy với nhau như họ nói không hay đó chỉ biện minh để chiếm đoạt được phụ nữ? Điều nữa có thể do họ lăng nhăng, không còn trinh tiết nên không có quyền đòi hỏi trinh tiết ở người phụ nữ.

Tâm sự 25 tuổi còn trinh trắng phải chăng là cái tội?

Khi yêu tôi rất thật lòng, không tính toán, không vụ lợi, dành trọn tình cảm cho người mình yêu, đáp lại là sự phũ phàng từ họ. Mối tình đầu bỏ rơi khi tôi đang hạnh phúc nhất với lý do chắc người đàn ông nào muốn chia tay cũng nói: “Anh không thể làm cho em hạnh phúc”. Tôi bệnh đúng một tháng, phải nghỉ học về nhà truyền nước và tiện chăm sóc (tôi học đại học xa nhà), lúc đó cảm tưởng như mình không vực lại được. Thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương, có chăng còn là những vết sẹo lòng, chỉ có gia đình và người thân là điểm tựa vững chắc. Sau này anh muốn quay lại nhưng chắc vết sẹo quá lớn nên tôi từ bỏ và cắt đứt liên lạc với anh.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.