Giờ em có một gia đình êm ấm cùng 2 thiên thần nhỏ, tôi biết được những điều đó trong lần giới thiệu bản thân ở ngày đầu gặp mặt. Tiến độ dự án bị trễ khá nhiều nên tôi yêu cầu mọi thành viên giúp sức với tất cả khả năng của họ. Trong một vài phân đoạn phụ trách, cũng có khi em bị lỗi nhưng tôi cố tình lờ đi, sau khi mọi thành viên về, mình tôi ngồi lại sửa cho em.
Một vài lần em nhận ra tôi đã sửa, em yêu cầu tôi phải để cho em tự tay hoàn thành những việc đó. Tôi đồng ý, nhưng vì công đoạn em phụ trách khá khó khăn nên nhiều hôm lại về trễ hơn mọi người. Lẽ dĩ nhiên, theo quy định của công ty tôi quản lý dự án phải về sau cùng nên chúng tôi ngồi lại trong văn phòng khá rộng rãi.
Những lần ngồi lại làm việc chung đó, nhìn em chăm chú vào màn hình, đôi khi gọi điện bảo chồng sẽ về trễ, hay nghe những gì em nói với thiên thần nhỏ của mình làm con tim tôi đập mạnh. Em đấy, là em của tôi 13 năm trước, em đang ngồi đó nhưng giữa chúng tôi lại có một khoảng cách không thể xóa được.
10 năm xa xứ, tôi nghĩ đã quên em nhưng giờ nhận ra mình vẫn nhớ. Người con gái từng bị tôi làm tổn thương đang ngồi đó cùng tôi hoàn thành dự án, cố gắng hết sức mình vì công việc và vì gia đình nhưng khuôn mặt vẫn rạng ngời hạnh phúc. Nhìn em, tôi lại mơ tưởng về điều không thể xảy ra, mơ ngày chúng tôi cùng sánh bước bên nhau với 2 thiên thần nhỏ. Bao nhiêu lần tôi đã cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu mà vẫn không thể.