Sau một thời gian dài không liên lạc vì cần tập trung để ôn thi đại học, năm đó tôi đã 24 tuổi, em nói chia tay vì tìm được một nửa thích hợp. Tôi suy sụp, chìm mình vào bia rượu, sau đó tự hỏi: “Mục đích mình rời Việt Nam là gì”, tôi lại tiếp tục gượng dậy để cố gắng.
Vào đại học, tôi từ chối một vài lời tỏ tình, cố gắng hạn chế giao tiếp với người khác phái trong suốt khoảng thời gian này. 5 năm sau, tôi ra trường với tấm bằng kỹ sư hệ thống, được nhận vào làm ở một tập đoàn lớn tại nước sở tại, nghĩ mình đã quên được em thật sự sau chừng ấy năm. Có lẽ thành thói quen, tôi chỉ biết đến công việc và học tập, ngày nghỉ cuối tuần hoặc ngày lễ tôi vẫn tiếp tục ngồi ở nhà bồi bổ kiến thức. Sau 3 năm miệt mài cố gắng, tôi lên được cấp bậc quản lý dự án tại nơi mình làm việc.
Đầu năm nay, tôi nhận được lệnh từ cấp trên về Việt Nam hoàn thành dự án đang bị trễ (công ty tôi có chi nhánh tại Việt Nam). Trước khi tiếp nhận dự án, tôi yêu cầu phải thêm 2 người để kịp hoàn thành tiến độ, không cần thành viên phải có kiến thức cao thâm, chỉ cần người có tinh thần làm việc cao và nền tảng kiến thức cơ bản tốt, tôi giao việc tuyển người lại cho phía Việt Nam phụ trách. Ngày về nhận lại dự án từ người khác, tôi như không tin vào mắt mình, trong những thành viên đó lại có em. Em cũng nhận ra tôi sau hơn 10 năm không gặp.