VN88 VN88

Tâm sự 10 năm kiệt sức vì cống hiến không công cho nhà chồng

Anh đi ra ngoài thì cô ta nhắn tin tới, tôi đang đọc anh vội giật lấy điện thoại của anh và tôi rồi đập, đến chiều anh lắp điện thoại cô ta lại nhắn tới, tôi đứng cạnh, anh nhếch mép nhìn tôi cười đểu và nói “Nhìn thấy chắc thèm lắm nhỉ”. Tôi nắm chặt tay chỉ muốn đấm anh ta nhưng đã kìm chế được. Tôi hỏi anh cuộc đời sao bạc bẽo thế, anh làm câu “Ô thế bây giờ cô mới biết à”, tôi nhận ra thì đã quá muộn.

Khuyên chồng và bồ không được, tôi cầu cứu đến mẹ chồng, cứ tưởng mẹ là người thương và hiểu tôi vì trước đây tôi và mẹ tuy là mẹ chồng nàng dâu nhưng khá hòa hợp. Mẹ cũng nhiều lần tự hào vì có nàng dâu như tôi nhưng tôi chẳng thể ngờ mẹ lại nói “Chuyện tình cảm của con tùy con, mẹ không cấm”. Tôi nghe được hỏi sao mẹ lại nói vậy, mẹ lại chửi tôi, cấm tôi không được điện thoại hay nhắn tin cho bồ của anh. Kể từ đó mẹ cũng ghét tôi ra mặt, chỉ vì những chuyện cỏn con mẹ chửi mẹ con tôi đủ những từ ngữ thô thiển nhất.

Tôi xin mẹ đừng chửi vậy, mẹ lại chửi to hơn. Tôi không cãi lại dắt hai con nhỏ lấy xe máy đi ra ngoài thì mẹ kêu “Ối làng nước ơi, nó đi theo trai”. Sự uất ức của tôi nghẹn ngào, cố ra khỏi nhà thì mẹ lại kêu bố chồng, em chồng, họ hàng đến để xem tôi đánh mẹ trong khi đó tôi chẳng hề động đến sợi lông chân nào của mẹ. Mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà với điều kiện không được mang theo hai bé, tôi trèo rào dắt được hai con ra ngoài thì bị người nhà của mẹ giữ con ở lại, tôi không đi được.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.