Quá buồn chán, ngày 30 tết tôi đã chuẩn bị một con dao sắc để tìm đến cái chết nhưng không hiểu sao ai đó đã giấu đi, chỉ còn lại một con dao cùn, anh nói với tôi rằng “Nếu cô chưa chết tôi sẽ vứt cô ra đường” để gia đình anh không liên quan đến cái chết của tôi. Sau một tháng anh lại về ép tôi ký giấy, tôi không ký vì nghĩ ly hôn con sẽ khổ nên chủ động trong việc yêu để làm lành với anh, nhưng anh đã xúc phạm tôi thậm tệ “Nếu tôi không nể cô, tôi sẽ đạp cô xuống giường”.
Sáng sớm hôm sau, tôi để thư lại cho mọi người, chở hai con nhỏ đi cách nhà 70 km để đến sông Hồng, đứng trước dòng sông. Bé Bi mới 4 tuổi chưa nhận biết đau là sông đâu là ao mới nói với tôi rằng mẹ đứng lùi vào không ngã xuống ao là chết đấy, tôi như bừng tỉnh. Mình không có quyền cướp đi sinh mạng của con, đi chơi vài ngày tôi đưa con về.
Tháng sau anh lại về, vẫn giọng điệu đó anh chê tôi đủ điều. Từ ngày lấy anh tôi chẳng làm được trò trống gì, việc nào cũng hỏng, anh trách tôi không quan tâm đến ông bà, bố mẹ, con cái, tại tôi mà cuộc đời anh mới như vậy, đáng nhẽ giờ này nếu không lấy tôi anh đã làm ông nọ bà kia. Trước mặt bố mẹ và hai con nhỏ anh khen bồ là gái trinh trắng, giàu có kiếm tiền giỏi. Tôi hỏi sao anh không quan tâm đến con cái, anh trả lời chỉ cần bỏ tiền ra mua đồ chơi là sẽ lấy lại được tình cảm của con. Anh khoe quen đầu gấu liên tỉnh “Tôi chỉ cần bỏ ra 10 triệu thì đời cô coi như xong”. Cổ họng tôi nghẹn cứng, nước mắt giàn giụa chẳng nói được điều gì.