Tôi gọi điện báo cho anh biết về tình hình của mình, tưởng anh gửi tiền về đỡ được phần nào, anh chỉ nói đi vay đi, vì vay mượn nhiều lần để đóng học cho con nên tôi chỉ vay của ông nội chồng 500 ngàn, đủ tiền khám. Cũng may chỉ bị viêm dạ dày nhưng do không có tiền mua thuốc, tôi tiếp tục chịu đau thêm vài tháng nữa. Những lúc đau đớn tôi thường vào mạng giải khuây để quên đi nỗi đau của mình chứ chẳng phải ham hố gì.
Thời gian này anh lên mạng đăng tin mình độc thân chưa vợ, có người đến báo cho tôi biết việc anh vào Sài Gòn cặp bồ. Cô ta người Quảng Trị, bán bảo hiểm tại Sài Gòn. Biết tin tôi gọi điện bắt anh về luôn, anh nhất định không chịu nhận mình có bồ. Để anh ngủ say, tôi lấy điện thoại kiểm tra thì những tin nhắn yêu vẫn còn, tôi liền gọi vào số đó cô ta cũng bàng hoàng không biết anh đã có vợ rồi. Anh còn cấm tôi không được gọi điện hay nhắn tin cho bồ của anh.
Tôi cũng gọi vài lần để tâm sự, mong sao em buông tha để gia đình tôi được yên, nhưng em lúc nào cũng câu cửa miệng: Em tự hào mình là người có ăn học, có địa vị xã hội, em nói yêu chồng tôi và cho rằng tình yêu không có lỗi. Những lời tôi tâm sự, em thu âm lại gửi cho chồng tôi nghe. Tôi suy sụp hoàn toàn vừa đau vì bệnh tật vừa đau về tâm hồn, anh liên tục về đòi ly hôn.