“Thật sao con?” Hạnh thật sự kinh ngạc, Hạnh nghỉ nó đã hơn 18 tuổi rồi mà chưa từng hôn con gái, nó còn quá trong trắng. Ở VN thì còn có thể chấp nhận chuyện đó nhưng cuộc sống ở đây rất thoáng nên chuyện đó làm Hạnh bị sốc. Nàng nghĩ lại thời đi học nàng cũng có bạn trai từ năm 16 tuổi kia. Nàng hỏi con ” Con có thích con gái không đấy?”
“Kìa meeeẹ…! dĩ nhiên con thích chứ” Dũng trả lời một cách bối rối.
Hạnh thở dài nhẹ nhõm, nàng tưởng con mình có vấn đề.
“Đó chỉ là vì….vì con chưa có hẹn hò thực sự với đứa nào cả thôi”
“Trời, con tôi” Hạnh không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. “Mẹ nhìn thấy con ra ngoài và con nói là đi chơi với bạn gái cơ mà”
“Con xin lỗi mẹ vì đã nói dối.Thưc sự là lúc đó con đến thư viện hoặc lòng vòng ngoài đường thôi. Con không muốn mẹ quá lo cho con. Con xin lỗi”
Đột nhiên, Hạnh chợt thấy mình đã không quan tâm đến con kể từ khi ba Dũng mất. Hạnh thấy mình có lỗi khi lúc nào mình cũng có thể đọc được ý nghĩ của con trai. Nàng thấy mình chỉ lao đầu vào công việc mà không chịu để ý đến suy nghĩ của con. Hạnh thấy con rất non nớt trong chuyện trai gái, chuyện giới tính mà ba mẹ là người dạy dỗ, hướng dẫn cho con cái. Càng nghĩ Hạnh càng giận bản thân mình.