Thời gian dần trôi qua, nỗi buồn cũng đã vơi đi nhiều. Dũng học hành rất tốt và Hạnh thường được mọi người khen ngợi về tác phong làm việc nhanh nhẹn, hiệu quả. Cuộc sống của hai mẹ con có lẽ êm đềm trôi qua như thế nếu như không có những bất ngờ xảy ra.
*
* *
Vào một buổi tối thứ bảy, Hạnh từ trên lầu bước xuống phòng khác và thấy Dũng đang ngồi xem TV như bao buổi tối thứ bảy khác.
“Dũng, sao con lại ngồi nhà tối nay vậy, sao con không đi chơi với bạn bè?”, Hạnh vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh con trai và choàng tay lên vai Dũng như một người bạn.
“Mẹ ơi, tụi nó đi từng cặp với nhau rồi, với lại con thích ở nhà với mẹ hơn, con cũng chả thích ra ngoài làm gì cho mệt”,Dũng nói.
“Dũng nè, con cần có bạn …,mẹ nói là bạn gái đó” Hạnh nói với giọng nghiêm chỉnh. Rồi Hạnh nhìn vào mắt con trai rồi nói với vẻ lo lắng “Mẹ lo cho con, con biết không?”
“Mẹ à, con thấy mẹ vẫn bình thường khi không có bạn trai thì con cũng đâu cần có bạn gái?” Dũng nói rồi cười với mẹ.
“Coi nào con, điều đó hoàn toàn khác. Mẹ đã có chồng có con rồi.Còn con là thanh niên cơ mà”Hạnh nói rồi béo vào má Dũng nựng nịu.
“Nhưng con cũng có mẹ rồi, mẹ cũng là con gái đó thôi”Dũng ranh mãnh trả lời.
Hạnh thở dài bất lực rồi cười nói “Vậy mẹ con mình hợp thành một cặp rồi, phải không con?”