Dũng đặt môi nó lên môi mẹ rồi hôn nhẹ. Rồi nói lấy ngón tay cái lau nước mắt cho mẹ. “Con sẽ cố kiềm chế bản thân” Dũng hứa.
“Mẹ cũng thế” Hạnh thêm vào, và cười mỉm.
Dũng cũng cười đáp lại mẹ nó nhưng không quên nói đùa với mẹ nó ” Nhưng mẹ phải nhớ, con vẫn còn đang dậy thì đó”
Mắt Hạnh mở to, rồi phá lên cười. Dũng cũng cười rộ nghiêng ngả.
Khi Dũng ngừng cười, nó nhìn mẹ cười nói “Còn buổi đi chơi khác thì sao hả mẹ?”
“Con là đứa không thể sửa chữa được.” Hạnh nheo mắt cười.
“Con biết. Đó là lý do vì sao mẹ thương con. Đi chơi nữa mẹ nhé”
“Được rồi, nhưng con phải nhớ lời hứa nhé” Hạnh nói nhỏ nhẹ.
“Con hứa mà” Dũng trả lời đầy phấn khởi.
“Đợi tí. Mẹ phải đặt ra luật lệ mới được.”
“Được thôi” Dũng trả lời, sẵn sàng đồng ý tất cả.”Như thế nào hả mẹ?”
“Mẹ không biết hết nhưng điều quan trọng là mình phải tự kiểm soát bản thân. Đừng để mọi chuyện đi quá xa”
“Có nghĩa là những chuyện mà con trai con gái hay làm phải không mẹ?”
Hạnh yên lặng không trả lời. Hạnh không biết trả lời thế nào. Đạo đức người mẹ thì muốn Hạnh ngăn cấm con trai. Nhưng dường như cảm xúc của Hạnh lại nói không.Cuối cùng Hạnh nói “Không phải thế. Có nghĩa là phải biết khi nào dừng lại. Khi nào mẹ nói ‘ngừng’ thì con phải dừng chuyện mà con đang làm. con hiểu chứ?” Hạnh cảm thấy hào hứng như là đang dạy con cách cư xử.
Dũng thì mừng rỡ khi nghe mẹ nó nói thế. Trái với sự lo lắng của nó. Nó bình tĩnh lại rồi nói ” Đồng ý, mẹ là sếp mà”
“Vậy tối mai đi chơi nha mẹ”
Hạnh hít mạnh một hơi rồi nói ” Ừ, thì tối mai”
Tối hôm sau, hai mẹ con ra ngoài ăn tối rồi trở về nhà. Dũng cố gắng không hôn mẹ nó nữa, cố gắng không chạm vào người mẹ nó khi đang say. Nó đã kiềm chế được mọi chuyện ngoại trừ chuyện vẫn còn nhìn vào váy mẹ nó. Hạnh nhìn thấy và nhắc nhở “Coi nào con” . Hạnh hơi ngạc nhiên khi thấy con kiềm chế được bản thân mình, nhưng điều đó làm Hạnh hơi thất vọng một chút.