Dũng lái xe đến một nhà hàng Ý mà hồi trước cả nhà hay đến ăn. Khung cảnh nơi đây rất yên tĩnh và thân mật dễ chịu. Mỗi bàn đều chùm khăn đỏ, ở giữa có sẵn một chai vang với một cặp nến . Thậm chí có một người nhạc công đang chơi piano.
Buổi ăn tối rất vui vẻ giữa hai mẹ con. Hạnh cho phép con uống một vài ly rượu. Hạnh nghĩ như thế có thể làm con trưởng thành hơn. Dũng cần được học hỏi nhiều hơn nữa mới có thể trở thành người lớn.
Hạnh cũng uống một chút rượu. Nàng hơi say nhưng cảm thấy ấm và dễ chịu.
Dũng không khó khăn khi nói với mẹ. Men rượu có lẽ giúp nó tự tin hơn. Và mẹ nó thì không phải là đứa con gái khác nên nó nói rất thoải mái.
Hai mẹ con nói đủ thứ truyện từ học hành, bạn bè, âm nhạc , phim ảnh….tất cả mọi thứ mà con trai con gái thường nói trong các buổi đi chơi. Thỉnh thoảng, Hạnh chỉ cho con cách mà một đứa con trai làm gì khi đi chơi với bạn gái giống như là chuyện đợi bạn gái sửa soạn, mở cửa xe mời bạn gái, kéo ghế ngồi…như là Dũng làm đối với mẹ. Hạnh nhận thấy con mình đâu có khờ quá như nó nghĩ. Rõ ràng là Dũng ga lăng như ba nó, Dũng không cần phải hướng dẫn nhiều như Hạnh nghĩ.
Đôi lúc, Dũng quên Hạnh là mẹ nó và nó nói chuyện như với bạn gái. Hạnh cũng thế , cười nói vô tư không cần để ý. Hạnh nghĩ hôm nay Dũng rất là đàn ông. Khuôn mặt đẹp trai của Dũng nổi bật lên dưới ánh nến, nụ cười của Dũng rất thu hút. Đột nhiên Hạnh thấy run mình khi nhận ra điều đó như thấy lại được hình ảnh của chồng thời trai trẻ.