Đụ nhau trong giờ làm việc, càng cấm càng thèm
Sự đời, cái gì càng bị cấm thì người ta càng thèm và càng bị phản đối thì người ta càng khao khát.
Gái cơ quan là đối tượng ở rất gần, được gặp gỡ, tiếp xúc thường xuyên, nhưng không phải là của mình. Thế thì gặp gỡ tiếp xúc nhiều có ý nghĩa chi? Phải làm gì đó để có màu có sắc hơn chứ.
Tôi tiếp cận Nga từ suy nghĩ ấy. Ngày nào đi làm cũng thấy em, ngồi cùng em cả chục giờ đồng hồ, ăn trưa cùng em, trò chuyện cùng em, mà cứ ngắm bằng ống nhòm thì phí. Em lại còn hơn hớn ra, mỡ màng lắm, trẻ đẹp nhất cơ quan. Thôi thì vòng nào ra vòng ấy, cái gì cần khoe là được khoe, cái gì cần đậy là được đậy, nói thật là cứ nửa lẳng lơ, nửa chính chuyên, hấp dẫn vô cùng.
Tôi, ban đầu là hỏi han em ít câu chuyện gia đình. Sau chia sẻ động viên em khi trục trặc công việc. Khi em buồn tôi ngồi nghe em nói, khi em vui tôi rủ em đi nhậu tới bến. Rồi tôi giả say cầm tay em trong thang máy, xoa đùi em dưới bàn ăn.
Cái bữa xoa được làn da mát rượi của em dưới gầm bàn, tôi chợt nghĩ tới cụ Nam Cao và chẳng cần đợi lâu, trưa hôm sau là tôi thực hiện chiến thuật “lên nữa, lên nữa” của bà Ba nhà Bá Kiến. Lên đến “ấy” rồi thì em cũng chẳng còn ngồi yên ở bàn được nữa, hai tôi nháy nhau nhà nghỉ thẳng tiến.