Bà Chủ Quận tư nhiên nóng rang hai má, tay chân lóng cóng kỳ lạ, cười tủm tĩm trả lời trỏng trơ:
– Cứ gọi là Dì được rồi… Tui với má cậu là chỗ bạn bè mà.
– Dạ… Dì ở ngoài chợ vô chơi?
Đúng lúc bà Hội Đồng trở lên, nghe con hỏi, bà đon đã giới thiệu:
– Chèn đét. Bà Chủ Quận mà con không nhớ ra sao con.
– Dạ… Chắc tại vì lâu quá con không gặp. Hơn nữa dì vẫn còn trẻ như mấy cô thiếu nữ, con nhìn hổng ra má à.
Bà Chủ Quận nghe Đức khen nịnh mìnnh chợt thẹn thùng giả lã:
– Cái cậu này khen quá té hen à nghen. Tui già rồi hỏng trẻ trung gì nữa đâu.
Bà Hội Đồng cười ngất, nắm tay bà Chủ Quận kéo lên nhà trên vừa giục con trai:
– Thôi… Con đi tắm cho mát rồi lên ăn cơm. Chắc bà Chủ Quận cũng đói lắm rồi con à.
Hai Đức tắm xong lên nhà. Đèn măn-xông đã thắp sáng choang. Chàng bỗng nhớ đến chú Sáu Thìn đâu chẳng thấy mặt, thắc mắc hỏi mẹ:
– Ủa…Ông Sáu đâu nảy giờ về nhà con không thấy vậy má?
– Ừa… Má nhờ chú chỉ huy đám bạn canh điền lo mổ mớ bò, heo, gà vịt ngoài xẽo.
– Chi vậy má?
Bà Chủ Quận cười hớt lời bà Hội Đồng, giải thích:
– Chị Hội Đồng mở tiệc khao thưởng cậu đậu tú tài, lớn lắm à nhen.
Hai Đức ngó sững mẹ, chép môi:
– Bày vẽ chi vậy má. Con đậu tú tài có danh vọng gì lớn lao đâu.