Nói xong bà Hội Đồng trở mình định nằm sấp cho Tư Lùn đấm lưng, nhưng chợt nhớ tới cái bầu làm bà lấn can, khó chịu, bà đành nằm ngửa lại. Vô tình tà áo bay vạt lên. Tư Lùn thấy rõ cái bụng bà chủ căng tròn có u có nần, nhưng đâu nghĩ đó là thai nghén mà do map mỡ. Chị ta khen:
– Chu choa… Dạo này bà phát phì ra.
Bà Hội Đồng nhột cứng người vì mắc cỡ. Bà lầm tưởng Tư Lùn bóng gió xa xôi. Bà cựa mình gắt gỏng:
– Con này bộ rủa tao hả. Mập mạp gì thây kệ tao. Trù ẻo hoài?
– Dạ … Con đâu dám. Con thấy bà phát tướng thiệt tình chớ bộ.
– Thôi dẹp ba cái vụ đó đi. Nè, vậy chớ bên Hà Tiên mày còn ai bà con thân thích gì hôn?
– Dạ còn… Ở bean con còn người cậu Năm, mần nghề giăng câu. Ủa, mà bà hỏi chi vậy?
– Nhà bển có rộng rải không?
– Dạ… Thì dân chài lưới mà, kiếm đồng nào lủm đồng đó. Nhà cửa như cái chòi còn thua cái chuồng trâu của bà nữa đó.
– Mà bây nhớ đường vìa bển hông?
– Dạ nhớ. Ủa mà chi vậy bà?
– Con này sao cứ hỏi hoài. Thôi xuống sửa soạn áo quần. Nhớ dặn thằng Tư Cò lo ghe cộ, khuya đưa tao với bây vìa bển.
– Dạ… để con xuống nói với chú Tư Cò là bà biểu lo ghe cho bà mai đi sớm.
– Nhớ dậy sớm à. Nè, tao dặn mày hỏng được nói ví ai là đi đâu nghe chưa. Dặn thằng Tư cũng ngậm miệng cho tao.
– Dạ… Lỡ mấy dì chú như ông Sáu hỏi thì con nói sao hở bà?
– Thì mày nói hỏng biết có được hôn?
– Dạ, được. Thưa bà con xuống chòi.