Mặc dầu đã thừa hiểu ý nghĩa câu hỏi của bà Hương Hào, nhưng Hai Đức vẫn vờ vỉn ngây ngô hỏi:
– Dạ thím Hương hỏi cháu tính chừng nào. Mà tính gì thím?
Hai Đức vừa hỏi vừa liếc bà Chủ Quận một cái thật nhanh. Bà ta tự nhiên hội ý tia nhìn của chàng trai, cười khúc khích, vọt miệng nói chậm vào:
– Cậu Đứûc hỏng hiểu hay làm bộ quê mùa cục mịch hỏng biết nữa.
Chàng đỏ mặt sượng trân, lủi nhanh vào buồng một nước, bỏ lại sau lưng câu nói vói theo của bà Hương Hào:
– Lẹ lên nghen cậu Hai. Mai mốt cho mấy dì, mấy cô ăn tiệc à nghen. Miệt mình con gái ế chồng nhiều lắm đó.
Mấy người đàn bà nhìn nhau cười thoả thích. BÀ Hội Đồng vào đến, ngơ ngác:
– Bữa nay bà con chị em mình vui quá hén. Tui cũng mừng.
– Hỏng vui sao được chị Hội Đồng. Con trai chị hồi này, con gái muốn nâng khăn sửa túi hỏng ít đâu. Chị coi cô nào hạp ý mẹ chồng nàng dâu rước sớm đi để mai mốt tụi con được ăn đám cưới.
Bà Hội Đồng cũng hoan hỉ ra mặt:
– Tui cũng lo lắm. Nhưng ý nó còn muốn học tiếp.
– Ý chà… Coi vậy cẩu ham học ớn nhen.
Tiệc mừng tân khoa Tú Tài của Đức kéo dài từ trưa đến tối mịt vẫn chưa tan. Đám trai tráng canh điền lâu lâu mới có dịp xả láng, cáp độ, quay đầu gà đầu vịt, đàn ca hát sướng rần rần ngoài nhà trại.
Hết khách này mừng một ly, đến người quen khác một chén, rồi bạn của cha mời một chung. Chàng cảm thấy chếnh choáng, đầu nhức như búa bổ, bụng cồn cào buồn nôn, nên thừa lúc không ai để ý chàng lén vào buồng tắm cho chó ăn chè. Dè đâu lúc vừa đến trước cửa, chàng bất ngờ chạm mặt bà Chủ Quận cũng vừa đi trút bầu tâm sự bước ra. Cả hai bối rối, ngượng ngập. Mặt người nào cũng đều đỏ bừng. Bà Chủ Quận cười nhẹ, hỏi đùa cho qua tang lễ:
– Hết chịu nổi rồi hả cậu? Học trò mà nhậu gì lại mấy cái đám hủ chìm miệt vườn này.