Cái thân mình petite nhỏ bé chưa một lần mang bầu của nàng vẫn còn cân bằng, đầy đặn. Mái tóc nhuộm mầu nâu đậm thật sexy dầy cộm phủ dài xuống đằng sau lưng nàng. Hương mím môi lại, lấy miếng giấy chùi tay, chấm lại vết son. Đèn đường đã xanh trở lại. Nàng vò miếng giấy bỏ vô hộp rác, vội vã đóng bóp lại, nhấn gas chạy tiếp trên con đường hướng về phố tiệm VN. Cái váy đầm ngắn ngang đầu gối của nàng hơi bị tốc cao lên trong cái tư thế ngồi duỗi chân lái xe, làm hở hang hai bắp đùi thon thẻo của nàng ra. Hương vừa lái vừa thầm nhớ lại cái lần đầu nàng gặp mặt Quang. Anh chàng chuyên gia kế toán “CPA” ấy bước vô trong căn tiệm Nail của nàng, nụ cười “mời mọc” toét rộng trên khuôn mặt sáng sủa dễ nhìn, đầu tóc chải chuốt láng cóng. Quang nhanh tay móc cái business card ra trao cho nàng, cái miệng ngọt lớt lẹ làng giới thiệu dịch vụ lo sổ sách thương mại. Hương đã phải bật cười với mấy cô thợ của nàng sau khi chàng trai tiếu lâm trẻ tuổi đó bước ra khỏi cửa. Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, cái quan hệ “business” giữa Hương và Quang đã trở thành thân mật hơn. Nàng đã gan dạ nhận lời đi ăn trưa với Quang, một chàng trai thua nàng tới hơn 6, 7 tuổi. Hương cũng hiểu rằng Quang đang gạ chuyện bay bướm với nàng chứ. Thế mà nàng vẫn lẳng lơ thả diều trong cơn gió lãng mạn đầy quyễn rũ. Và cái chuyện có thể xẩy ra đã xẩy ra.