Em gái tôi thì nhỏ hơn tôi 5 tuổi. Cũng nhờ chị tôi tảo tần dành dụm tiền bạc mà lo cho nó ăn học. Nó đang học đại học năm cuối và cũng đang luống cuống đi tìm việc làm. Tháng rồi tôi gọi điện cho nhỏ em nhờ nó giới thiệu mấy đứa bạn nó cho tôi. Nó đã hứa rồi, có ba bốn đứa đang chờ tôi về. ha ha! thật có lý qúa. Tôi thật nôn nóng muốn về VN ngay lập tức.
Chị tôi mừng rỡ ôm chầm lấy tôi mà khóc như mưa. Con nhỏ em đang đứng giữ mấy cái túi hành lý, nó cũng sục sùi, mắt đỏ ngầu. Tôi nghẹn ngào cảm động xiết mạnh chị tôi vào mình. Trong khoảnh khoắc, cái mùi con gái của chị làm tôi đê mê. Cái tâm trạng thèm thuồng và thiếu thốn gần 10 năm đã làm tôi mất lý trí. Tôi vội vàng trấn tĩnh lại ngay lập tức. Người con gái trong tay mình là chị của mình mà, không thể nào như vậy đuợc. Tôi buông chị ra rồi phụ con nhỏ em khiêng hành lý ra xe taxi.
Về đến nhà, tất cả những kỷ niệm xa xưa quay trở về thật nhanh trong tâm trí tôi. Nhà tôi là một căn hộ bé nhỏ trên lầu ba trong chung cư NNT. Tất cả mọi thứ hầu như không thay đổi. Chỉ có cái bàn thờ là có thêm tấm ảnh của mẹ tôi.
Hàng xóm láng giềng chạy qua thăm hỏi, linh tinh kể chuyện này nói chuyện nọ. Chị tôi phân phát bánh kẹo, qùa cáp thật là vui vẻ ì xèo. Chị và em tôi coi tôi như là một thượng khách. Họ lo lắng mọi thứ mọi chuyện. Tôi thì không muốn như vậy, chỉ muốn lên kế hoạch đi chơi cho 5 tuần kế tiếp. Tối hôm đó chúng tôi đi coi nhạc và đi ăn no nên đến tối khuya mới về.