Đậu rán xèo xèo, vừa thơm vừa béo. Nó nhẩn nha vần đống bã đậu đến nát nhừ. Chán vần vò nó lại chim chim thành từng nắm nhỏ tung lên. Bã đậu rơi vào người nó vỡ ra, bám bê bết trêb tóc, bám cả vào vành tai, chạy quanh cổ, lọt cả vào khe ngực. Nhột. Nhột quá. Nó phủi phủi tay, không hết nhột. Nhảy cẩng lên càng nhột. Nhột quá. Nó giật cúc áo ra. Bã đậu lã tã rơi xuống đất. Nó thấy trò này thật hay. Này thì bã đậu ấp lên ngực, lên hai đầu ti. Nó cười nấc lên khi nhìn thấy hai hạt đậu hồng hồnh ngỏng đầu lên cỏng theo vụn bã đậu mát mềm, ủ mùi chua chua, ngầy ngậy… Đang mải mê với trò chơi bã đậu, nó bỗng nhận ra ai đó vừa ôm chầm lấy nó. Hai tay nó bị bóp chặt rồi bàn tay thô sần vần vò bã đậu trên ti nó. Nó nhễu miệng cười, thì ra cũng có người thích chơi trò bã đậu. Nhưng bàn tay thô sần làm nó thấy ran ran cả người, sây sây khắp toàn thân, đôi chân rủn ra đứng chừng không vững. Nó vừa kịp ngửi thấy mùi đậu khét lẹt, mùi mồ hôi chua nồm từ chiếc áo may ô rách lỗ chỗ thì đã bị đè ngửa xuống đống bã đậu vừa mềm, vừa êm. Mắt nó thao láo nhìn lên trần nhà, muội than bám đen cả xà ngang, xà dọc. Nó thấy trên người nặng trịch bởi thân hình to lớn, nham nháp mồ hôi. Hai cánh tay nó bị kéo ngược lên qua đầu.