Hạnh có vẻ ngạc nhiên vì Quan Lớn để ý nhiều đến chuyện thai nghén của đàn bà nhưng cũng lể phép: “Dạ bẩm Quan con hay ụa mửa khi nghe mùi tanh cá thịt nên chỉ thích ăn những trái cây chua thôi. Dạ còn đứa bé trong bụng làm sao phá phách gì cho được ạ.”
Phong nhanh nhẹn giải thích: “Tôi đã có 3 mặt con nên biết được ít nhiều chuyện thai nghén. Khoảng trên 3 tháng đứa bé bắt đầu quơ tay quơ chân trong bụng mẹ. Để tay trên bụng mẹ ta cảm nhận được cử động của đứa bé. Cô có nhớ là ta đã hứa với chú Mẫn sẽ săn sóc cho cô được mẹ tròn con vuông?”
Sau tiếng dạ ngọt lịm của Hạnh, Phong với tư cách kẻ bề trên hỏi tiếp: “Thế cô đã cấn thai bao lâu rồi và đứa bé có cựa quậy gì chưa?”
Hạnh ấp úng: “Dạ, dạ… khoảng hai tháng mà con chưa thấy đứa bé động đậy gì cả.”
Phong mừng trong bụng và bắt đầu tấn công mục tiêu: “Thôi chết rồi! Tôi sợ rằng đứa bé sẽ không có đầy đủ chân, tay.”
Hạnh ngơ ngác: “Dạ Quan bảo sao ạ!”
Phong nổ phát súng đầu tiên: “Cô chú có biết rằng một hai tháng đầu, đứa bé chỉ có thân hình không mà thôi, sau đó vợ chồng vẫn phải tiếp tục thêm tay, thêm chân rồi dạy cho đứa bé nửa.”
Hạnh vẫn ngơ ngác: “Dạ làm sao ạ.”
Phong cảm thấy chiến thắng đang tới, nhưng vẫn nghiêm mặt: “Thì cô chú tạo đứa bé ra sao thì thêm tay thêm chân như thế ấy.”
Hạnh như hiểu ra, đỏ mặt: “Nhưng nhà em không có ở nhà thì làm sao ạ?”
Phong chộp ngay lấy thời cơ: “Tôi đã hứa với cô chú. Tôi có thể giúp cô chú để thêm tay thêm chân cho đứa bé.”
Mặt Hạnh càng đỏ. Phong bắn phát súng cuối cùng: “Cô có muốn thấy con mình cụt tay cụt chân không?”
Hạnh mân mê vạt áo, mặt vẫn đỏ, hai mắt ương ướt, lắc đầu.
Phong vội vả tiến chiếm mục tiêu, đứng lên và hấp tấp vòng qua cái bàn gổ sần sùi đến sát bên Hạnh: “Tôi sẽ giúp cho đứa bé khỏe mạnh và thông minh cho cô chú nhờ sau này.”
Vừa nói Phong vừa đưa tay vịn vai Hạnh. Các ngón tay bắt đầu mơn trớn trên bờ vai tròn lẳn của nàng. Hạnh hơi trùng vai xuống, mặt đã đỏ ngất. Phong thúc giục: “Đi nào”