Trong tiếng khóc, giọng nói của Hạnh vẫn có sự ngọt ngào làm lịm lòng Phong.
Phong dịu giọng hỏi Mẫn: “Thế chú đã trình bày rõ ràng với thầy Hương Quản chưa?”
Mẫn đáp trong hy vọng: “Dạ con đã năn nỉ nhiều lần nhưng thầy Hương nói là sau khi xem xét qua lý lịch của tất cả quân lính trong làng con phải đi để giử đủ quân số, trừ khi Quan cắt bớt lực lượng hay tuyển mộ thêm tân binh.”
Trong khi Mẫn cúi đầu khẩn khoảng, lần đầu tiên Phong mới có dịp quan sát Hạnh một cách tỉ mỉ. Nàng có một khuôn mặt bầu bỉnh với má lúm đồng tiền, đôi mắt lá liểu có đuôi với cặp chân mày sắc sảo. Nhìn thấp xuống nửa là một bầu ngực vung cao mà chiếc yếm và manh áo vải thô kín đáo cũng không che dấu được. Trong tư thế nàng đang quỳ Phong nhìn rõ cặp đùi thon dài đang bó sát dưới lớp quần vải. Ở giửa là một gò cao ẩn hiện dưới vạt áo ngắn. Chắc chắn mu lồn nàng tròn đầy như câu tục ngử “mặt nào ngao đó”. Với lòng tham muốn tình dục mà Phong đã thiếu vắng cả năm nay, chàng chợt nảy ra một âm mưu đen tối.
Phong hứa hẹn với Mẫn và Hạnh: “Theo hệ thống quân giai tôi không muốn qua mặt thầy Hương quản làng ta. Chú nên ra biên phòng một thời gian. Tôi hứa là sẽ sắp xếp với thầy Hương để chú được về trước khi vợ chú sinh nở. Tôi sẽ cho người và đích thân tôi sẽ thường xuyên thăm viếng và giúp đở vợ chú.”
Mẫn cảm tạ thượng cấp: “Bẩm Quan, được sự giúp đở của Quan Lớn con bây giờ an lòng ra đi làm nhiệm vụ. Mẹ con nhà nó được vuông tròn thì con cám đội ơn Quan rất nhiều”.