Tôi ngất ngây và cứ lặp lại thói quen ấy với chị không chỉ một lần, hai lần. Có những lúc tôi tự vấn lương tâm, làm như vậy có đáng hay không? Tôi rất áy náy, nói đúng hơn là rất xấu hổ với anh trai. Nhưng rồi khi đêm đến, khi mà căn phòng nhỏ nhắn không thể ngăn cách được ham muốn của tôi và chị thì chúng tôi lại lao vào nhau, quên mất mình là em chồng, chị dâu.
Cứ như vậy, thời gian trôi đi, mỗi lần anh về là tôi lại phải “xa” chị và “nhường” chị cho anh. Tôi lại phải tận mắt chứng kiến cái cảnh hai người họ say đắm bên nhau. Mỗi lần ngước mắt lên là lòng tôi lại quặn thắt. Tôi thấy rất có lỗi với anh trai mình.
Nhưng những khi anh đi rồi thì chị lại kéo tôi sang ngủ cùng. Thành ra căn nhà nhỏ ấy không còn là tổ ấm riêng của anh chị nữa mà là nơi tình tự của tôi và chị. Cái giường hạnh phúc của anh chị cũng là cái chốn để chị có lỗi với chồng, còn tôi có lỗi với anh trai.
Khi vắng anh, tôi và chị rất thoải mái với nhau, có lúc tôi đang ngồi học bài, chị vẫn lại gần và ôm lấy tôi từ phía sau. Có thể nói là chúng tôi đã trở nên là tình nhân từ lúc nào cũng không biết nữa! Tôi không còn từ chối những cử chỉ âu yếm của chị… Và cứ như vậy tôi đã không biết dừng lại!
Tôi không còn từ chối những cử chỉ âu yếm của chị…