Tính tôi vốn nhút nhát nên đôi khi cũng ngại ngùng mỗi khi trò chuyện với chị.
Anh về rồi sáng thứ hai, anh lại phải lên đơn vị, chỉ còn lại hai chị em ở nhà. Trong căn phòng nhỏ, không có anh mà tôi còn thấy chật hẹp hơn. Tôi không biết nói chuyện với ai, còn tôi với chị, mối quan hệ em chồng – chị dâu nên cũng luôn có khoảng cách. Hình như chị cũng biết điều đó, tôi càng giữ ý thì chị càng vồn vã hơn.
Tôi biết nhờ có chị nên mình cũng đã bớt bỡ ngỡ. Nhưng thú thực là những khi anh trai về, rồi anh chị lại ân ái, mà khoảng không gian chật chội khiến tôi rất khó chịu. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến chuyện ấy, những cảnh anh chị làm tình với nhau. Nhiều khi học trên lớp mà tôi còn nghĩ ngợi nên không tập trung vào bài vở được.
Ngại quá nên tôi quyết định xin chị ra ngoài trọ với bạn, tự đi học bằng xe bus và ra ăn quán để khỏi làm phiền chị. Nhưng chị nhất quyết không chịu. Chị gọi điện về quê cho bố mẹ để tác động tôi, khuyên tôi nên ở lại. Chị còn nói sợ tôi khổ. Rồi tôi ra ngoài sẽ dễ nhiễm thói hư tật xấu của chúng bạn.
Lời của chị dâu nói luôn có lý, vả lại bố mẹ tôi cũng chỉ yên tâm khi tôi ở cùng chị thôi. Thế nên tôi không thể nào làm khác được ngoài việc nghe lời, tiếp tục ở cùng phòng với chị thêm một thời gian nữa cho quen với môi trường sống xa nhà, mọi thứ đều lạ lẫm và nhiều cạm bẫy.