Ngày kia. Một ngày đẹp trời cuối tuần của mùa hè năm đó, tôi còn nhớ, Ba Mẹ chúng tôi đã rời khỏi nhà từ khi ánh bình minh vừa ló dạng. Anh em chúng tôi vừa được nghỉ hè nên ngủ nướng tới mặt trời lên tới đỉnh. Chúng tôi thức dậy tìm thức ăn Mẹ tôi nấu sẵn trong bếp. Ăn xong, thấy có vẻ buồn chán, con em tôi bèn rũ tôi xuống suối chơi – một con suối không tên – và để bắt cá như những hè năm trước chúng tôi thường làm. Tôi vội đồng ý ngay, không hiểu tôi đồng ý vì ham vui, ham được đi bắt cá, hay chỉ ham được một cơ hội gần gũi đứa em gái dễ thương mà tôi bắt đầu có những ý tưởng tò mò tuổi mới lớn.
– Anh Hai, anh Hai, nhớ lấy đồ bắt cá mang theo – em gái tôi nói vọng vào nhà nơi tôi đang soạn đồ rồi ù chạy theo con đường mòn dẫn xuống núi.
Tôi chỉ kịp “ừ” một tiếng thì đã thấy bóng con em xa xa phía cuối đường nằm cạnh triền núi. Tôi vớ lấy vợt và thùng rồi vội chạy ù xuống rượt theo con. Tôi bắt kịp con em ở sườn núi nơi có phần hơi hiểm trở nằm cheo leo bên vách cao dựng đứng, có gió lúc nào cũng phần phật thổi bên tai. Tôi hoan hỉ nắm tay con em đi sát vách và dọc theo triền xuống dưới thung lũng, ; ở đó, có con suối quen thuộc mát mẻ đang chờ đợi chúng tôi. Tôi nhớ rõ, trời hôm đó nắng dịu, ánh nắng vàng hanh phên lên mái tóc con em huyền hoặc làm chúng thêm bóng bẩy, thêm nét đẹp hồn nhiên gợi cảm của một người thanh thiếu nữ. Lòng tôi rộn lên sự phơi phới của mùa xuân. Đi cạnh nó, tôi thấy cái gì đó vui vui khó tả như những nhánh cây lao xao trước làn gió núi. Người ta nói tình anh em thân nhau cho mấy cũng có giới hạn của nó, nhưng hình như tình anh em chúng tôi không hề có giới hạn, riêng tôi lúc đó đã vượt rào ranh-giới-tình-anh-em và đang nằm trong thế giới tình yêu của lứa đôi. Điều đó có lẽ do chúng tôi sống trong một vùng Cao nguyên cô quạnh, chung quanh ít người, xóm giềng mỗi lần thăm nhau cũng lội bộ hàng cây số, nên ai ai ở đây cũng gắn bó keo sơn. Thế nên anh em chúng tôi chỉ có hú hí với nhau, tình anh em của chúng tôi khác hẳn người thường, hay ít ra khác với những anh em sống ở thành phố. Thế là chúng lội bộ qua những con đường ngoằn ngoèo khó đi, gặp những chỗ cheo leo tôi đã tỏ ra một người anh cả giúp con em tôi bớt sợ.