“Không!” ông Khiêm hít một hơi dài… “Mình đã làm gì… với nó? Mình sắp làm gì nữa đây?!… Ôi!…” Gom hết lý trí, ông Khiêm lê mình ra khỏi phòng… không dám làm Loan thức giấc vì ông không biết phải nói gì với Loan… Ông tránh mặt Loan từ hôm đó… Ông vắng nhà luôn và cuối cùng… Mẹ Loan đâm đơn ly dị ba nàng. Ông chấp nhận và dọn ra ngoài sống một mình… Vậy là nàng bớt đi một người cha luôn coi sóc, hay nói đúng hơn là hai người vì mẹ nàng lại hay vắng nhà thường hơn…
*
* *
Đức coi như đây là một cơ hội để gần gũi đứa cháu mình hơn… Y bắt đầu bằng những lời bóng gió, khen Loan đẹp, rồi những cái ôm chào đón, hay từ giả, lúc đầu chỉ vịn hờ vào vai rồi tiến xa hơn bằng những cái xoa lưng và bàn tay như vô tình rới xuống tới cái mông căn tròn của nàng… rồi những cái hôn phớt trên má cũng lệch lạc thành phớt bờ môi…
Loan dần dần không còn đề phòng tới chủ tâm gần gũi của cậu mình nữa. Thậm chí, nàng bắt đầu có chút cảm tình với y. Có phải điều đó do sự đổ vỡ của gia đình làm cho Loan tìm đến cậu Đức như một niềm an ủi? một tình cảm gia đình đang thiếu xót?… Hay Loan cũng muốn tìm cảm giác đụng chạm cơ thể của người khác phái mà nàng khao khát từng đêm? Cái cảm giác kích ngất trong đêm mà ba nàng và nàng… ấy nhau?… Cái cảm giác làm cho nàng dằn vặt từng đêm vì nàng thèm, nàng muốn… nhưng lại không dám…