“Anh đang bị bà ấy đuổi đi, không cho ở nhà nữa, buồn quá “
“Hiện giờ anh ở đâu ? “
“Anh sống tạm trong một khách sạn “
“Em đến với anh được không ? “
“Xa quá, em đến sao được ? “
“Em hiện cũng đang ở gần anh đấy. Em về thăm mẹ em ở Saigon, chắc không xa nơi anh ở đâu “
“Sao em không cho anh biết mẹ em ở đây, để đến thăm ? “
“Chuyện dài lắm. Mẹ em lấy chồng mới hơn một năm nay và bà cũng chưa bao giờ cho em gặp ông chồng mới của bà. Đó là một vấn đề ….” Liên ngừng lại, hít một hơi thở, nói tiếp “…một vấn đề rất khó khăn cho mẹ em, cũng chính do vấn đề đó mà em phải về Cần Thơ học “
“Anh bảo đảm, mẹ em rất tự hào về em, và mọi việc sẽ được giải quyết một cách tốt đẹp. “
“Cám ơn anh. Em rất vui, được anh quan tâm, bị vợ đuổi phải ngồi ở khách sạn vì em mà anh vẫn nhớ tới em. Yêu anh lắm. “
“Anh cũng yêu em, đó mới là vấn đề khó xử. “
“Vì anh còn yêu vợ ? “
“Đúng vậy “
Sau gần một tiếng đồng hồ trò chuyện với Liên, Phúc cảm thấy dễ chịu hơn, liền bốc điện thoại gọi Loan nhưng cũng không được Loan tiếp chuyện. Phúc đau buồn, ngồi suy nghĩ rất lâu vẫn chưa tìm được giải pháp nào thích đáng để làm vừa lòng cả hai người đàn bà. Phúc rất yêu Loan, nhưng một đêm với Liên như một năm trên thiên đường, chàng không thể nào quên được Liên. Phúc yêu cả hai và cũng không muốn phải xa một trong hai người.