“Anh không thể nói đó là việc làm đúng hay sai. Chỉ có em và mẹ em mới có thể trả lời được câu hỏi đó. Dù sao đi nữa thì anh vẫn yêu em. “
“Cám ơn anh “Liên nhìn thẳng vào mắt Phúc, hít một hơi dài rồi nói tiếp “Cũng từ đó mẹ em không còn quan hệ tình dục với người đàn ông nào khác nữa. Nhưng cách đây một năm mẹ em gặp một người đàn ông đàng hoàng, đứng đắn, có công ăn việc làm vững chắc rồi hai người yêu nhau. Một hôm mẹ em nói với em là chúng ta không nên tiếp tục cuộc sống chung này mãi, nên đã gửi em về học ở Cần Thơ. Mặc dầu vẫn yêu em nhưng mẹ cũng không cho em biết tên của ông chồng và ngày hôn lễ của hai người em cũng không được dự. Mẹ em vẫn gửi tiền và thư cho em đều đặn. Bà nói bà vẫn thương em nhưng bà rất xấu hổ về những hành động đã qua. Sáng nay em gọi điện cho mẹ thì thấy bà khóc và cho biết mặc dầu bà đã hy sinh tình mẹ con để sống hạnh phúc với chồng, nhưng ông ấy đã phản bội bà, đi theo một cô tình nhân trẻ đẹp khác. “
Nghe Liên tâm sự về hoàn cảnh của mẹ con nàng, Phúc động lòng trắc cẩn vì chính chàng cũng giống ông dưọng của Liên, mặt chàng nhợt tái “Chia buồn với em. Anh tự nghĩ không biết anh có sai lầm hay không, anh vẫn yêu Loan mà cũng yêu em không kém. Anh đã làm Loan buồn, không biết tính sao đây ? “