Lúc này, tôi chợt nghĩ … chắc có khuyên giải gì mấy thì cũng đã nghĩ vậy rồi, với lại thấy nó không có vẻ yếu đuối như lúc đầu tôi tưởng. Chắc là không sao, tôi thầm nghĩ; vả lại, tôi tự hứa với lòng mình sẽ không làm cho nó đau đớn lắm đâu.
Tôi bèn kéo mền đắp trên mình Liên ra. Thân thể thon ốm, nửa phần trần truồng, chỉ còn lại chiếc quần lót trắng nhỏ ôm theo cái mông tròn trịa hiện ra trước mắt tôi làm thị giác tôi thỏa mãn trọn vẹn. Thì ra nó đã cởi bộ đồng phục ra từ lúc nào rồi. Tôi nhìn lên tường mới hay con bé máng nó lên thẳng thóm, tôi đoán chắc nó cưng bộ đồng phục này lắm.
Dù hơi tiếc nếu như do chính tay cởi quần áo của Liên ra, nhưng mà thôi … Tôi đưa tay qua, kéo Liên nằm úp lại, đầu nó gối trên đùi tôi. Từ từ vuốt lưng con bé, tôi ráng tỏ vẻ như mơn trớn cho nó thấy thân quen hơn. Khi tôi vuốt xuống mông Liên, tôi kéo mông nó nhổng lên, và kéo quần lót trịch xuống một ít, rồi vuốt vuốt khoảng một phút cho nó quen với cảm giác của xác thịt.
Thình lình tôi vỗ một cái “phập” xuống mông Liên. Liên “há” lên kềm theo tiếng “ư” trầm trầm kéo dài trong cổ họng. Tôi vỗ thêm hai cái liên tiếp thì hai tiếng “há” phát ra.
Tôi hỏi, “Đau không? Có ai đánh em như vậy chưa”. Liên lắc đầu. Tôi hỏi tiếp, “Đánh mạnh lên được không ?”. Liên gật đầu.