Lần này đến với con Liên, cũng giống như lần trước, tôi trói con bé lại trước mặt bà Oanh. Bà ngồi trong xó góc như thể vô hình nhưng xuất hiện bất kỳ lúc nào cần thiết. Mặt bà lạnh lùng làm sao ấy, lạnh đến nỗi tôi không thể nào tưởng được khi nghĩ tới trên đời này là có một người mẹ nào đê tiện như bà Oanh đây, chính là cái lạnh máu đó. Nhưng mặc kệ bà là ai, xấu xa tới cỡ nào, mà có lẽ chính tôi cũng là thằng đàn ông vô liêm sĩ nên mới đến đây thêm một lần nữa, và dùng những đồng tiền hôi tanh mua dâm một cách tồi bại như vầy. Rồi thôi, đã tới rồi thì tới luôn, tôi quyết định cứ việc làm phần tôi cần, còn bà vẫn cứ mua bán gì tùy bà.
Giương cặp mắt của bà xoi mói trên từng hành động của tôi, bà Oanh ngồi im như con hổ đang rình mồi. Hễ tôi làm sai gì là tôi biết bà sẽ lao tới ngay. Nên dù muốn hay không tôi cũng phải ráng làm đúng trong phạm vi của bà đưa ra, mà không dám làm cho con Liên chảy máu như lần trước.
Sau khi trói con Liên trên ghế theo kiểu hai chân bành ra hai bên. Âm hộ của nó không khỏi cũng “xòe” ra tưởng như trái xoài được lát mỏng ra làm hai và lật nó ra hai bên. Tôi nhìn bà Oanh một lần nữa như thể xem bà có phản ứng gì khác trước khi tôi cúi xuống “ngoạm” lấy nó bằng miệng. Khi lưỡi tôi đưa lên đưa xuống, con Liên cũng rên khe khẻ. Tiếng nghèn nghẹn cũng nó do trái banh dây chặn ngang mang tai yểm lại nghe như khó chịu lắm. Rồi tôi cứ tiếp tục dùng lưỡi mình quét lên quét xuống như một anh thợ sơn đang sơn vách.