Tôi thét lên trong đau đớn, hai tay tôi bấu chặt lấy vai ảnh cấu thật sâu, hai chân quàng lên mông ảnh quíu thật chặt, khiến ảnh không cựa quậy được nửa, nên nằm im trên bụng tội một hồi lâu. Cơn đau như dịu xuống, tôi từ từ buông lỏng tay chân, ảnh nhẹ nhàng lay động để cho dương vật chui vào sâu thêm. Cảm giác đau đớn bây giờ tuy đã lắng dịu xuống, nhưng cái ran rác vẫn còn, làm tôi phải cong người lên hứng đở, aÛnh nhịp nhàng bơm thụt được mấy cái rồi nằm im thở ra nhẹ nhỏm, ảnh từ từ rút cái dương vật ra rồi lăn nằm sang bên.
Tôi cảm giác một thứ nước nhờn nhờn âm ấm từ trong âm đạo chảy theo ra làm ướt đẩm cả phần dưới mông đít làm tôi cảm giác khó chịu, tôi nhích nửa người phía dưới sang bên, và nhìn thấy trên nệm trắng tinh có vết máu tươi hoen ố, thế là xong, chúng tôi đã động phòng.
Nhửng đêm kế tiếp của tuần trăng mật, và những ngày tháng tiếp nối đi qua, tôi như là phải chấp nhận cái bổn phận làm đàn bà trời sanh ra để cho đàn ông giao cấu, và bổn phận làm vợ của tôi là chỉ im lặng nằm đưa mu ra để mặc cho chồng muốn chơi sao cũng được, không cần biết đến cảm gíac của tôi trong lúc giao hợp ra sao, rồi sinh con đẻ cái cho họ nối nghiệp.
Rồi chiến tranh tới, ảnh đi tham chiến như nhửng đàn ông khác, không bao lâu thì có tin ảnh đã hy sinh dưới lằn đạn của địch. Tôi còn lại một mình bơ vơ trơ trọi, ba má thì thật còm cỏi yếu đuối và nghèo nàn, tôi không nơi bám víu để nương tựa, có con bạn láng giềng rủ tôi đi theo nó bán bar, nó nói công việc nhẹ nhàng không cần ai chỉ dạy, lại dể kiếm tiền. Tôi có nghe nhiều người nói rằng làm gái bán bar không khác gì làm gái điếm, nhưng tôi không còn đường chọn lựa, nên đành phải liều nhắm mắt đưa chân đi theo nó, và không bao lâu sau đó tôi đã trở thành một cô gái điếm để mọi người đàn ông có tiền bỏ ra chơi cho thỏa thích.