Từ hôm nhà thờ cho một cái máy may cũ thì Quỳnh Tiên quay ra sửa chữa quần áo cũ do dân làng thu góp tặng cho. Vì Thắng và Lập cao xấp xỉ bằng nhau nên nàng lôi Thắng ra đo kích thước. Thay vì nếu cứ mặc quần Tây cụt như thường lệ thì việc đo quần áo rất dễ lên đến đũng, chiều dài đũng quần thì đo từ thắt lưng xuống đến đũng quần. Hôm Thắng được nàng lôi ra đẻ đo kích thước thì nhằm đúng ngay anh đương mặc một bộ đồ pyjama rộng thùng thình. Để đo kích thước ống quần, nàng bắt Thắng đứng dạn chân ra, trong khinàng ngồi xổm trước mặt anh; tay trái giữ một đầu cái thước dây đi lên dọc theo phía trong bắp đùi rồi đến háng cho đến khi mu bàn tay nàng chạm vào bìu dái của Thắng kiến anh hết sức nhột nhạt hai hòn trứng dái muốn thót vào trong bụng. Đến giai đoạn đó đũng quần Thắng vẫn phải đứng dạng chân ra như cũ. Quỳnh Tiên đứng bên phải anh, người hơi cúi xuống tay trái cầm một đầu thước giây giữ ở khoảng giữa thắt lưng anh, tay kia cầm phần thước giây còn lại di chuyển từ phíd sau mông đít luôn dưới đũng quần hướng về phía trước bụng. Trong khi di chuyển bàn tay phải dọc theo cái thước, bàn tay trái phải vuốt nhẹ vào cái bìu dái mà lần này thì không còn chuyện đụng bằng mu bàn tay nữa mà là vuốt nhẹ bằng chính lòng bàn tay. Thắng tuy mang tiếng là mặc quần áo ngủ cẩn thận nhưng lại không có quần lót nên Quỳnh Tiên có thể sờ rõ cái bìu dái với hai hòn trứng dái; mặc dù nàng chưa có can đảm mà dùng ngón tay nắn thử xem nó hình thù đích thực ra sao, nhưng có điều hiển nhiên là chồng mình thiếu cái này. Nàng cũng ước lượng là nó to như trứng chim cút lớn vậy. Ngay khi Quỳnh Tiên chạm vào hai hòn trứng dái, thì người Thắng như cứng lại không còn tự thủ được nữa cả con cặc dài như một cán cờ dựng đứng lên đâm thẳng về phía trước. Cũng vừa lúc đó bàn tay phải nàng trên lộ trình từ dưới háng đi ngược lên phía bụng anh sau khi phớt qua cái bìu dái vừa trờ tới. Một phần vì lòng bàn tay “vì ngón trỏ và ngón tay cái hãy còn đang cầm cái thước giây” chạm ngay vào phần bụng và mặt dưới đầu cặc.