Mới cách Cường chừng 20 thước thì Quỳnh Tiên bị chuột rút, lăn ra đất tay ôm bắp chuối, mặt nhăn nhó:
– Em bị vọp bẻ, đau quá!
Cường hốt hoảng chạy tới xoa bóp bắp chân cho nàng. Đôi gout chân đỏ hồng, nhỏ bé làm Cường hồi tưởng lại mối tình đầu xa xưa đã cdó lần anh cũng bóp chân cho người yêu như thế này. Quỳnh Tiên nằm buông thả trên bãi cát mắt hấp háy vì ánh mặt trời, hai lọn tóc coat hai bên thái dương tạo nên một hình ảnh thơ dại. Nhưng hai cánh tay xoải sang hai bên để lộ mớ lông nách rậm, cạnh đó là đôi gò bồng đảo căng tràn nhựa sống trong cái nịt vú vừa đủ che nửa dưới nậm sữa và đầu vú. Từ phía chân nhìn ngược trở lên, gò Vệ nữ nhù này hơn, một vài sợi lông đen quăn lại lọt ra ngoài cái sì líp hồng. Những nét vật dục man dại này lại gợi lên hình ảnh của một bông hoa kiều diễm đã nở hết cánh. Khi nàng nhìn anh đang ngồi dưới chận mà mỉm cười thì biết là nàng đã hết đau. Nỗi lo âu đã qua, nhưng cặp vú lồ lộ ra thế kia thêm gò Vệ Nữ u lên dưới cái sì líp mỏng tô điểm thêm bằng những sợi lông đen nhánh ở bẹn đã làm cho con cặc anh phình ra đầu cu như muốn lách khỏi ống quần đùi. Anh không dám đứng lên sợ nàng khám phá ra điều bí mật. Cường âu yếm nói:
– Chị đã hết đau bắp chuối chưa? Liệu có đi được đến rừng thông trước mặt không?
Nàng thử co duỗi cả hai chân nhưng không thấy có dấu hiệu gì đau noun cả, bèn nói:
– Hết đau rồi, nhưng nếu được đỡ đi thì tốt hơn.
– Hay để tôi cõng chị lại đó?
– Cõng trông có vẻ bệnh hoạn quá, nhưng bế thì được!
Cường hí hửng nói:
– Đúng đấy, để tôi bế chị!
Hành động nàng sẽ tránh cho anh khỏi bị lúng túng vì Quỳnh Tiên sẽ không thấy bộ đồ lòng của anh đã nở lớn trong quần được!