Lái xe vào một đêm trời lạnh lẽo và dường trơn trợt như thế này, tôi bỗng nhận ra Ngọc Chi đúng là người vợ tôi cần và Tuyết Nga mới đúng là người tình trong mộng của tôi. Trong mọi chuyện tình, tôi thấy rõ có những yếu tố ràng buộc mà tôi không thể tìm được ở người này những điểm như tương tự của người khác. Mọi quan hệ yêu thương đều có một sắc thái riêng biệt mà không tìm được cả ở hai nơi.
Không cần phải nói, sau đám cưới, Tuyết Nga đã nói với tôi:
– Điều em ghét nhất là sự phản bội lại lời thề nguyền. Em có cảm tưởng vũ trụ này được liên kết với nhau báng những lời thề nguyền. Chồng cũ của em là một người rất tốt, anh đừng nên nói một lời gì về anh ấy cả. Nhưng từ khi em gặp anh, em đã gặp được một sự toàn hảo. Và em cũng nghi rằng đây là một điều ghê gớm nhất mà em đã làm…
Trong giọng nói vang lên tiếng khẩn nài của tôi:
– Đừng nói nhưng lời đó với anh, anh van em…
– Em sẽ không bao giờ quên được! Không bao giờ.
Nàng mở to đôi mắt như những vị thi ân thần đang diễn đạt ý nghĩ thâm sâu của một triết gia luôn luôn muốn lắm bắt những điều cao siêu.
– Không, anh phải hứa với em! Giữa hai chúng ta phải có một lời thề hứa chân thật. Nếu một tràng hai chúng ta có ngoại tình gì tới người khác, chúng ta phải nói thật cho nhau nghe…
– Anh hứa!