Về sau phong cách của nàng trở nên hay hơn. Nàng yêu tôi nhiều không chỉ vì tôi yêu nàng, mà vì chúng tôi có thể chia xẻ với nhau nhiều với những suy sụp tinh thần của nàng.
Tôi dọn về thành phố này cư ngụ, và cuối cùng tôi cũng đủ thông minh để nhận ra nàng và tôi đã hoàn toàn là của nhau. Từ đó, cuộc tình của chúng tôi sống lại. Nàng không phải là mẫu người đàn bà có thể chung sống với một người đàn ông mà không chính thức đi vào hôn nhàn. Hôn nhân như một bức tường thiêng liêng bảo vệ tình yêu.
Nàng thấy có bổn phận phải nói cho chồng. Và chúng tôi đã đến gặp ông ở công i.y do ông làm chủ. Ông ta đã đồng ý ly dị với nàng. Những phút giây đó thật khốn khổ cho tôi vì tôi rất sợ ông ta. Tôi mang nỗi sợ hãi của một người đang trông chờ người khác phán xử hàng động xấu xa của mình. Khoảnh khắc mà tôi và Tuyết Nga đứng bên nhau trước chiếc ghế có bánh xe lăn thật đáng ghi nhớ. Tôi nhớ lại ông ta đã khóc trước khi quyết định.
Tôi không sao tin được điều đó. Tuyết Nga sau này kể với tôi rằng đó là lần đầu tiên ông ta tỏ ra yếu lòng. Xương vai ông bị gậy, người ông bây giờ yếu và chân trở nên khó cửa động. Ông đã xuống sức thấy rõ. Tôi không bao giờ quên được hình ảnh này. Những ấn tượng như thế này sẽ theo con người đi mãi và cho dù từ nay vé sau họ không còn gặp nhau trong cuộc đời, họ cũng không bao giờ quên được nhau. Nó như một bóng tối lớn dần để giam hãm người ta vào một tình yêu.