Cuối đời ông có một bài thơ rất đúng với hoàn cảnh của mình.
Nghệ sĩ giun
Nơi nào có đất cằn Nơi ấy có họ nhà giun Hiền lành chẳng làm đau ai Mềm oặt như sợi bún
Năm năm, ngày ngày, tháng tháng Miệt mài thâu đêm suốt sáng Giun xoắn mình nhọc nhằn nhích dần từng chút một Và đất và giun tơi xốp Đơm hoa nảy lộc đón gió lành cùng chim hót véo von
Đất và giun và rất nhiều giun Đã biến nỗi đau cằn cỗi tối tăm thành nắng xanh, xanh thẳm Cho cây đời vượt cạn nhú chồi non
Mình thế đấy, đất gọi chúng mình là những nghệ sĩ giun.
(Theo Ngôi Sao)