Ngày ngày, ông chỉ được phép liếm mút như vậy chú chưa được phép làm gì hơn . Ông vẫn không dám mở miệng phàn nàn.
Bà Thành càng ngày càng ham mê cờ bạc, chẳng tha thiết gì đến việc nhà . Bà hình như không sợ ông chồng nữa, có thể bà cảm thấy ở ông có một sự dễ dãi nào đó nên ra mặt công khai cờ bạc, có khi đi sáng đêm.
Một hôm, ông cảm thấy người không được khỏe, bèn đi khám bác sĩ toàn khoa. Lúc về, ông cho cả nhà biết là ông bị đau tim nặng, không hiểu đã có từ lúc nào, bây giờ đã ở trong thời kỳ có thể chết bất đắc kỳ tử.
Gia đình lo sợ, bắt đầu chăm sóc ông ân cần hơn xưa . Bà Thành yêu cầu Trâm và Trung nên chăm sóc và chiều chuộng ông kỹ hơn.
Ông Thành viện cớ bị mắc bệnh tim không biết đi lúc nào, nên đã ngỏ ý và năn nỉ Trâm cho ông được mãn nguyện với nàng, dù chỉ một lần thôi, để khi ông nhắm mắt cũng mãn nguyện với cuộc đời?
Trâm nói nàng sẽ suy nghĩ về chuyện này . Ông Thành vẫn cứ tiếp tục hầu hạ, chờ chực nàng mỗi buổi sáng, và vẫn được phép thỏa mãn nàng bằng lưỡi.
Mãi đến gần sáu tháng sau, vào một buổi sáng, Trâm thức dậy sớm hơn thường lệ, mở cửa phòng đã thấy ông chầu chực ở ngoài ?lúc nào.
Nàng ra dấu cho ông làm phận sự vặn nước nóng cho đầy bồn, rồi trút bỏ áo ngủ mỏng trước mặt ông, bước vào bồn nằm ngâm nước và bằng một giọng chắc nịch, ra lệnh cho ông vào và trút bỏ y phục? Ông Thành ngạc nhiên chưa kịp có phản ứng gì, Trâm lại nói lại một lần nữa . Lúc này thì ông hoàn hồn, cởi vội quần áo ra.