Sau khi hơ khô cái áo, Thành đưa cái áo cho Quyên. Cô gái e thẹn cởi cái áo khóat ngòai Thành mặc cho lúc nãy, rồi cởi cái áo sơ mi ra. Một nút, hai nút. Phút chốc trên người Quyên chỉ còn cái nịt ngực trắng. Mặc cái áo của Thành vào rồi, cô đưa cho anh. Từ nãy đến giờ, dù rất muốn nhìn những đường cong trên cơ thể Quyên, nhưng vì giữ ý nên Thành quay đi chỗ khác. Chàng lại tiếp tục hơ thật khô cái áo sơ mi của cô gái.
– Hắt xì. . .
Trên người Quyên, cái váy cũng ướt sũng. Thành lẹ làng đưa cho Quyên cái áo sơ mi để cô che phần thân dưới trong khi cởi cái váy ra cho chàng hong khô. Thành nhìn cô gái trong khi vẫn đang hong cái váy của nàng. Cô gái mặc cái áo của chàng trông xinh đẹp làm sao. Chàng lại gần cô gái hơn, đưa cho nàng cái áo.
– Em ở đâu?
– Nhà em ở thành phố. Ba mẹ em là viên chức nhà nước cả. Có điều họ chia tay nhau đã lâu. Giờ em sống một mình ở một căn hộ bên đường X. Em ưa cuộc sống tự lập nên cũng chẳng sao. Hôm nay trên đường đi làm về thì xui xẻo làm sao gặp cơn mưa này. Em làm ở công ty Z anh có biết ko?
– Công ty Z? Em biết Huy chứ?
– Huy nào? Có phải là Thanh Huy? Anh ấy là trưởng phòng của em.
– Có phải ở bộ phận Marketing ko?
– Vâng đúng rồi, anh quen anh ấy àh.
– Sao lại ko quen, nó là thằng bạn nối khố của anh mà.
– Vậy sao? Anh ấy cũng vui tính lắm, mới mấy bữa trước cả phòng em đi một chầu với anh ấy mà.
– Ừ. Không ngờ em lại là cấp dưới của nó. Em cũng mới vào làm phải không. Thằng đó có tài lắm, kinh nghiệm rất nhiều, kiến thức uyên bác. . .
– Vâng, em chỉ mới vào làm nửa năm nay thôi, nghe nói anh ấy làm ở bộ phận ấy lâu rồi, từ thời là trợ lý.
– Cho nên có thâm niên thì mới leo được lên chức ấy chứ em.
– Phải rồi anh.
– Em nè, em có một khuôn mặt trông thật xinh đẹp.
– Anh. . . anh nghĩ vậy thật sao. Cảm ơn anh nhiều.
– Ừ, em ăn mặc cũng mô đen lắm.
– Hì, làm ở công ty nước ngòai mà anh, ít nhất cũng phải chú trọng một chút về ngọai hình của mình chứ.