Luân đang lui cui sửa xe, con nhỏ Việt Nam ùa tới dở giọng thấy gét:
“Anh Luân xe tui anh nói sử a xong mà thằng Mỹ cà chớn kia nói chưa lấy được!?” Thấy Luân đang bận chưa trả lời con nhỏ phan: ” Bộ anh điếc sao! Không trả lời!”Luân bực mình gắt lên: “Bộ không thấy người ta bận hay sao nhỏ!” Con nhỏ chu miệng: ” Tui mà nhỏ hả!”Luân chui ra khỏi gầm xe nheo mắt nhìn nàng nghĩ: con nhỏ trông không tệ, cao ráo, mặt mày sáng sủa đẹp, mặc một cái váy jeans ngắn củn cởn, tóc nhượm màu vàng nâu óng ánh. Nó là con Hà con gái bạn ngày xưa của Ngọc. Nhỏ tuổi hơn chàng nhưng Luân không chú ý gì nó, nó học sau Luân vài ba lớp gì đó cùng thời trung học, học hành làn chàn nhưng cũng ráng ra đại học với bằng kế toán nên hách lắm. Luân nói: ” Thì không lấy xe được thì. . . . . anh đưa về, lo mẹ gì!” Con nhỏ lườm chàng nói: ” Ai anh em với anh. . . !”Nhưng với ánh mắt rất ngọt ngào, Hà nhìn Luân rất lẵng. Nói ngay, hồi xưa trong trường không có VN nhiều, Hà để ý đến Luân nhưng hắn ham chơi không biết. Bây giờ nhìn con nhỏ được quá Luân nghe chút xôn xao, chàng tán: ” Thì anh cũng không được sao!. . . lỡ mai thành gì đó. . . coi chừng bị đòn! Cuối tuần có làm gì không?” Hà hỏi lại: “Làm gì. . . . bộ muốn rũ rê hả!” Luân tiếp: ” Thì đi movie! Đi ăn chung!” Hà không trả lời nhưng ra vẻ đồng ý.