Hoa gọi Luân trong tuần trăng mật của nàng:
“Luân, ở đây. . . chị cô đơn quá!”
Luân hỏi:
“Chị đang ở đâu?”
” Bahama, Trong khách sạn hải đảo”
Luân nói:
“Chồng chị đâu?”
“Vừa làm ăn xong, chả ra lan can ngắm biển”
Luân cười:
“Men! Chơi đã! Mà còn cô đơn nỗi gì bà chị!”
Hoa cười buồn:
“Được thôi! Nhưng nhớ Luân da diết! Có nhớ lần mình đi chơi núi không, đó mới là chơi đã!”
Luân nói:
“Thôi nha! Có chồng rồi. . . đừng lộn xộn. . . mà ông ta làm ăn ra sao?”
“Được thôi. . . nhưng không bằng Luân!”
Luân la lên:
“Bộ chị muốn hai cái chày thịt giã một luợt sao?!”
Hoa nói nhẹ:
“Không! Chỉ một cái của Luân đủ rồi!”
Bỗng nàng cúp phone nói nhanh:
“Chả vào rồi, sẽ gọi lại”
Buổi tối Hoa lại gọi cho Luân.
“Nầy Luân!”
Luân hỏi:
“Có gì nữa đây?!”
“Ổng đi uống rượu dưới bar, tui không muốn đi, Lại thấy cô đơn quá sức, nên gọi Luân!”
Luân nói rầu:
‘Chưa có ai quái như chị!Tuần trăng mật mà than. Bộ thằng chả không biết bú lồn chị sao!?”
Im lặng vài giây:
“Có nhớ lần đầu Luân bú chị không! Đã thật!”
Luân cười tiếp:
“Nầy bà chị kỳ quái của tôi!Trăng mật mà nói chuyện đâu đâu!”
Phone lại cúp.
Hai tuần sau Hoa lại gọi phone cho Luân:
“Luân! Cái Hĩm của Luân về tới nhà. Ông gìa đi công tác, tới không?”
Luân tới nhà Hoa, nhưng ở một địa chỉ khác. Căn biệt thự nguy nga to lớn. Hoa đón hắn ngoài cửa trong chiếc quần jeans bó sát rạt da thịt . Hẳn nàng cũng biết hắn thích loại đàn bà nầy. Luân tươi cười hỏi nàng:
“Sao cái hĩm của Luân đâu? Có rộng ra không?”
Hoa hẩy mu về phía trước trông thật dâm rồi nói:
“Vẫn còn tốt, và bót lắm, nó chỉ thích cái chày thịt của Luân thôi!”