Cậu mợ Tư ra đi được vài tuần thì một sự việc làm đão lộn cuộc sống của cả gia đình chúng tôi. Ba mẹ báo cho chúng tôi là chú Tâm, người đồng nghiệp của cậu Tư đã chính thức cầu hôn chị Hai và ba mẹ đã đồng ý. Dù chị Hai không nói ra nhưng chỉ nhìn gương mặt buồn bã của chị là tôi đã biết chị không tán thành cuộc hôn nhân này. Tôi được nghe lén chị tâm sự với chị Hạnh là chú Tâm đã cao tuổi mà lại quá trịnh trọng, không hợp với chị Hai, nhưng chị không muốn phật lòng ba mẹ, chị lại thở dài nói là mình đã gần 30 tuổi rồi không lấy chồng bây giờ thì chắc thành gái già!… Tôi quyết tâm phải làm một cái gì đó để cản trở việc này.
Chỉ còn 2 tuần nữa là đám cưới chị Hai sẽ tổ chức, tôi nôn nao buồn bực. Tôi rủ chị Hai đi chơi núi với tôi, tôi buồn buồn nói:
– Chị đi chơi với em, sau này chưa chắc gì chị em mình có cơ hội nữa!
– Em nói có lý, mình đi một lần cho đã.
Lần này chúng tôi đi hơi xa. Tôi không biết phải làm cái gì để chứng tỏ cho chị tôi biết là tôi thèm muốn chị, là tôi không muốn mất chị, là tôi không chịu để chị đi lấy chồng. Ngắm nhìn chị, ngửi mùi hương tỏa ra từ chị, tôi như muốn điên lên. Đi bên chị mà tôi nứng cu liên tục. Chúng tôi đến một quãng rừng rộng, chị kêu mệt, đề nghị nghĩ giải lao một chút. Chúng tôi ngồi xuống thảm cỏ. Tôi đắm đuối nhìn chị, chị biết nên chị ngượng ngùng:
– Cái gì mà em nhìn chị kỷ như vậy?
– Chị đi lấy chồng, em buồn lắm… do đó em muốn nhìn chị cho đã.
Chị Hai ngoảnh mặt nhìn ra xa, vẻ mặt nao nao… Tôi đánh bạo:
– Chị đi xa, biết bao giờ em mới gặp lại chị, em muốn xin chị một điều…
Chị âu yếm nhìn tôi:
– Cái gì chị cho được, chị sẽ cho em.
Tôi cố nuốt nước miếng:
– Em có nói thẳng thừng, chị cũng đừng trách em, có điều… mà dù chị có trách, em cũng cứ nói nghe!
– Em cứ úp mở hoài… chị hứa không trách em đâu.
– Thì vầy: em thèm được nhìn… chim của chị một lần trước khi chị đi ra Hà Nội.
Chị Hai tôi đỏ bừng mặt, chị há miệng ra rồi lại ngậm miệng lại. Chị bối rối một cách thảm hại . Rõ ràng là trong chị có một cuộc xung đột giằng co cực kỳ nóng bỏng. Tôi không dám nhìn chị. Sự im lặng thật là khó thở. Một lúc thật lâu, giọng chị Hai tôi vang lên nhỏ như một tiếng thì thầm:
– Nam, em hảy nhìn chị…
Tôi quây sang thì chị Hai đã đứng dậy từ lúc nào. Chị tôi thật là đẹp trong bộ áo đầm trắng giản dị, đôi má chị hây hây đỏ hồng. Không một lời, chị luồn hai tay dưới áo váy rồi chị tuột chiếc sì-líp xuống mắt cá. Tôi hoa cả mắt, máu đập dồn dập nơi màng tang… Chị tôi từ từ kéo chiếc váy lên… cặp đùi trắng nõn hiện ra… rồi thì đến phiên cả mu lồn của chị… cả mấy chục năm sau tôi vẩn không quên kỷ niệm đó. Lồn chị tôi quả là tuyệt, không có gì tả nổi cái đẹp đó. Mu lồn chị vung tròn lên, tô điểm bởi một nhóm lông đen tuyền dài óng ảnh, vài sợi lông bay phất phơ trong cơn gió thoảng; nhưng dù có dài nhưng nhóm lông vẩn không che kín được khe lồn trắng hồng của chị Hai. Chị ngượng ngùng bối rối đứng đó nhìn tôi. Còn tôi thì cũng ngồi đó ngó trân trân lồn của chị. Thời gian như ngưng đọng lại đến khi vài giọt mưa đầu tiên rớt xuống làm chi tôi và tôi bừng tĩnh. Chúng tôi chạy nhanh vào một căn chòi gần đó do người dân tộc dựng lên sơ sài để tồn trữ dụng cụ và rơm khô.